Chàng Rể Bác Sĩ

chương 1213

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

“Nếu như các người khám bệnh ở đây thì sau này sẽ bị chúng tôi liệt vào danh sách đen, mất đi cơ hội được chúng tôi chữa trị: “Nếu như các người rời khỏi đây cùng với chúng tôi thì tôi bảo đảm sau này sẽ giải quyết hết toàn bộ vấn đề của mọi người”

“Chúng ta đi”

Sau khi nói xong, Trác Phong Nhã cởi áo blouse trắng rồi ném xuống đất, lắc eo đi ra khỏi cửa.

Vô cùng dứt khoát.

Đám người Sơn Dương Hồ cũng cởi áo xuống, còn thuận thế đạp hai chân rồi kế đó đều rời khỏi Thanh Phong Đường.

Tám vị bác sĩ lớn, mười sáu người phụ tá, bốn người dược sư, hai kẻ sai vặt… Ba mươi người đều vênh váo nghênh ngang đi ra khỏi cửa.

Đám người Trác Phong Nhã nhận định Diệp Phi chắc chắn sẽ hối hận.

Cùng lắm ba ngay sau, Diệp Phi sẽ quỳ xuống trước mặt bọn họ để cầu xin.

Kế đó, mấy chục bệnh nhân đều trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt do dự một chút nhưng sau đó đều chạy mất.

Ngay cả người đàn ông trung niên và người phụ nữ xinh đẹp kia cũng biến mất.

Cho dù biểu hiện của Diệp Phi không tệ, còn nói chuyện rất mạch lạc rõ ràng nhưng bọn họ vẫn tin tưởng vào y thuật của đám người Trác Phong Nhã hơn.

Những người này vừa đi thì trong nháy mắt, cả Thanh Phong Đường đều trống rỗng.

Cả căn phòng khách lạnh tanh chỉ còn lại hai người Diệp Phi và Hoa Yên Vũ.

Gió lạnh thổi tới, vô cùng lạnh lẽo.

“Trưởng quán Diệp, chuyện này…” Hoa Yên Vũ nhìn y quán đã trống trơn, không nói ra được lời nào.

Làm thế nào cô ấy cũng không ngờ được chuyện đầu tiên Diệp Phi làm chính là khiến cả Thanh Phong Đường nhốn nháo trở nên trống trải.

Vậy thì làm sao giao phó với ông nội đây?

“Ai da, toàn bộ người đều đi hết cả rồi, có thể nghỉ ngơi một lát cho thật khỏe”

Diệp Phi tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, lười hưởng thụ sự thanh nhàn hiếm có.

“Trưởng quán Diệp, toàn bộ mọi người đều đi hết sạch rồi”

Hoa Yên Vũ đứng bên cạnh Diệp Phi khóc không ra nước mắt: “Sau này, Thanh Phong Đường làm sao kinh doanh đây?”

“Không có người là chuyện tốt mà, chúng ta có thể nghỉ ngơi thật tốt, chẳng lẽ cô thích bận rộn từ sớm đến tối à?”

Diệp Phi ngáp một cái: “Thừa dịp không có ai thì tôi ngủ một lát đã, cô cũng có thể đi dạo phố một chút đấy”

Hoa Yên Vũ cười khổ: “Không phải đâu, nếu như không có người thì chẳng phải y quán sẽ đóng cửa sao?”

Diệp Phi cười cười: “Đóng cửa thì đóng cửa thôi, chúng ta thiếu chút tiền khám bệnh kia sao?”

“Mặc dù tôi không có mạng lưới giao thiệp và uy danh của ông Hoa nhưng mà xem bệnh cho đám nhà giàu kia cũng có thể được hai ba nghìn vạn rồi. Một năm xem bệnh cho vài người là có thể nuôi y quán thôi”

Anh nhẹ nhàng vẫy tay: “Cô đi chơi đi”

Hoa Yên Vũ đang muốn há miệng thì đột nhiên ánh mắt cứng đờ lại.

Cô ấy nhìn về phía cửa, ở đó vừa mới xuất hiện một người phụ nữ đeo khẩu trang, đội mũ, chống gậy.

Diệp Phi nghiêng đầu nhìn sang, hơi ngẩn ra: “Đường Phong Hoa?”

“Xin chào, cho hỏi chỗ chị có còn tuyển tạp vụ không ạ?”

Đường Phong Hoa bước vào phòng khách nhưng không hề nhìn thấy Diệp Phi, cô ấy chỉ nhìn chăm chằm vào tấm bảng tuyển dụng ngoài cửa rồi lớn tiếng hỏi.

Thanh Phong Đường đất rộng người đông, cường độ làm việc rất lớn, vì vậy tạp vụ cứ đến làm rồi nghỉ nên gần như phải tuyển người quanh năm.

“Không tuyển nữa”

Hoa Yên Vũ thuận miệng đáp lại một câu: “Chị đến chỗ khác xem thử đi”

Thanh Phong Đường đã sắp thành cái vỏ trống không rồi, còn tuyển tạp vụ làm gì nữa?

Diệp Phi đứng dậy, gọi: “Chị cả”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio