Chương :
Diệp Trấn Đông khế nhíu mày: “Đứa bé này khóc dữ quá?”
Tiếng khóc đó chẳng khác gì tiếng heo khi con dao găm cắn phập vào cổ.
Chẳng những Diệp Phi mà Diệp Trấn Đông nghĩ thế mà các vị khách du lịch hành hương cũng có vẻ mặt tương tự, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía gia đình này.
Trông thấy mọi người tò mò nhìn vào gia đình mình, bà cụ mặc áo đỏ đanh mặt lại, sắc mặt cực kì lạnh lẽo và đanh đá quay sang tát vào mặt con dâu mình một cái: “Đồ vô dụng, có mỗi một đứa con thôi mà cũng trông không xong, ăn không ở không nhà chúng tôi rồi chẳng được tích sự gì.”
Bà ta căm tức nhìn đứa bé: “Mau bảo nó câm cái miệng lại đi, nếu không tôi sẽ ném nó đi đấy”
Ông cha chồng hói đầu cũng hừ lạnh: “Ăn không uống không chả phải chỉ một đồng nào thì thôi đi, bầu bì chửa đẻ rồi lại sinh ra một đứa con gái, đúng là thứ nghiệp chướng từ kiếp trước bám tới tận kiếp này”
“Bố mẹ, hai người nói ít lại vài câu được không”
Người chồng trẻ ngăn cản những lời mỉa mai và đay nghiến của bố mẹ mình nhưng sau đó anh ta lại quay sang đánh cái bốp vào cô vợ: “Chưa chịu dỗ cho nó ngậm cái miệng lại nữa hả? Cô muốn cả thế giới này nhìn rồi cười vào mặt cái nhà họ Lý này đúng không?”
Người vợ trẻ bị đánh suýt ngã sấp xuống đất, trên mặt cô ấy lập tức hiện lên mấy dấu tay đỏ chót nhưng không hề đánh lại.
Cô ấy chỉ luống cuống luôn miệng dõ dành đứa bé và mong rằng con bé có thể ngừng khóc.
Có thể thấy cô gái này đã phải nhãn nhịn và chịu nhục nhã thế này trong thời gian dài.
Thấy thế, có rất nhiều khách du lịch trên đường lên xuống núi khẽ nhíu mày, vái người lại thấy tức giận thay cho cô vợ trẻ, nếu không bị người nhà giữ tay lại thì đã đứng ra mắng cho ra ngô ra khoai rồi.
“Đi thôi, đi thôi” Bà cụ đẩy con dâu: “Mất mặt chết đi được ấy”
Cả gia đình tiếp tục đi về phía trước.
Tuy là người qua đường cảm thấy chướng tai gai mắt nhưng đây là chuyện gia đình người ta, không thể chen chân vào được nên đành phải đứng đó lắc đầu ngao ngán, thương cho cô vợ trẻ nọ.
“Đứng lại!”
Khi bọn họ chuẩn bị lướt qua trước mặt Diệp Phi thì anh đột nhiên bước tới chăn đường của đôi vợ chồng già.
Thấy Diệp Phi đứng ra, ông bố hói đầu giật mình, sau đó tức giận hét lên thật to: “Cậu bị điên rồi hả, khi không tự dưng chặn đường chúng tôi làm quái gì thế? Cậu muốn làm gì?”
“Tôi không điên, thế nhưng gia đình các người lại có vấn đề đấy” Ánh mắt Diệp Phi cực kì lạnh lùng: “Hơn nữa còn là vấn đề về đầu óc cơ-”
Ông bố hói đầu cực kì tức giận: “Thứ khốn nạn vô liêm sỉ, ai cho cậu gan hùm gan báo chạy tới đây mắng chúng tôi thế hả? Có tin tôi giết cậu luôn không”
Ông chồng trẻ cũng nhìn chằm chảm Diệp Phi quát: “Tôi muốn anh nói xin lỗi chúng tôi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ đấy”
“Măng chửi các người ư? Các người cảm thấy đó là những lời mắng chửi hả? Đó là sự thật” Diệp Phi đáp trả cực kì gay gắt: “Nếu gia đình các người không có vấn đề thì tại sao lại ra tay mạnh với đứa bé để nó khóc ré lên mãi không ngừng thế này?”
“Ra tay nặng với đứa bé ư? Là thế nào?”
“Chẳng lẽ gia đình này hành hạ ngược đãi con bé ư?”
“Cũng có thể lắm đấy! Nhìn là biết bọn họ trọng nam khinh nữ, hơn nữa đứa bé khóc xé ruột xé gan thế này, dỗ nãy giờ vẫn không được đây cơ mà”
Diệp Phi vừa nói dứt lời thì mấy chục khách hành hương xung quanh lập tức ồ lên, người thì lấy điện thoại ra chụp ảnh quay phim, kẻ thì đứng đó xì xào bàn tán.
Bà mẹ chồng áo đỏ lập tức tái sau đó bà ta hét lên thật to: “Ra tay nặng với nó ư? Ra với cả tay cái gì ở đây? Cậu đừng ngậm máu phun người như thế nhé! Chúng tôi không hề đánh con nhỏ đó, nó khóc nó quấy là do nó đói bụng hay mệt mỏi gì đó, là vấn để của bản thân nó thôi, liên quan quái gì tới chúng tôi mà nói?”
Bà ta cảnh cáo Diệp Phi: “Ranh con, không biết chuyện gì thì đừng mở miệng nói lung tung, xen vào việc của người khác thì có thể hại chết người đấy”
Ông bố chồng hói và người chồng trẻ cũng nhìn chằm chăm Diệp Phi với ánh mắt hung hãn.