Chương :
Diệp Phi giơ chiếc túi đựng răng nanh lên: “Hơn nữa trong chiếc răng nanh này vẫn còn giữ lại thuốc độc, chắc chắn có thể giúp cho các người ngồi tù dăm ba năm”
Tên cao to vạm vỡ lập tức tái hết cả mặt, không ngờ Diệp Phi lại phát hiện ra cả những thứ này.
Nghe Diệp Phi nói đến ngồi tù, ông cụ gầy ốm run lên một chút: “Không liên quan tôi mà, bọn họ cho ta một triệu đồng để cho tôi chết ở chỗ này rồi đổ lên đầu người khác thôi.”
Ông ấy đã quên mất rằng mình chỉ còn nửa tháng để sống.
“A”
“Tới đây kiếm chuyện gây sự thật hả?”
“Đám người này độc ác quá, cậu bác sĩ trẻ này tốt như thế mà cũng gây chuyện phá hỏng phòng khám của người ta cho được nữa, đã thế còn uống thuốc độc vu khống, không có tí đạo đức nào.”
“Nếu như không có bác sĩ Diệp Phi tài giỏi thì đoán chừng hôm nay phòng khám này đã tiêu tùng từ lâu.”
“Đã thế còn đánh bác sĩ Yên Vũ thảm thương như thế, đáng ghét thật!”
“Còn đem hoa thầy thuốc đánh thành như vậy, rất đáng giận I”
Những lời ông cụ gầy ốm thừa nhận khiến cho những người đang xem ở đây thấy cực kì căm tức, hận không thể xông lên đánh tên vạm vỡ cao to kia.
Diệp Phi nhìn hắn ta hỏi: “Nói đi, ai bải các người đến đây diễn kịch thế này?”
Tên cao to vạm vỡ cắn môi trả lời: đang nói cái gì hết…”
Tôi không biết cậu “Không biết hả?” Diệp Phi cầm ngân châm lên đi về phía đám cao to vạm vỡ đó, nói với bọn họ: “Tôi sẽ giúp các người lắc óc tỉnh táo lại cho nhớ này”
“Răng rắc!” Không đợi Diệp Phi đi tới nơi thì đám người cao to vạm vỡ đã nhìn nhau, sau đó cùng cắn nát răng nanh.
Máu đen phun ra.
Mười mấy người cùng nhau trúng độc ngã xuống đất.
Cái định mệnh nhà nó! Vô liêm sỉ quá rồi đó!
Diệp Phi hoàn toàn ngu người, hoàn toàn không thể ngờ trên đời vẫn còn pha hành động đi vào lòng đất như thế…
Bọn Đường Phong Hoa bọn họ cũng đều trợn tròn mắt: “Diệp Phi, phải làm sao bây giờ?”
Diệp Phi hét to một tiếng: “Kêu xe cứu thương…..”
Dù rằng có kha khá người vây xem làm chứng nhưng có cả đống kẻ chết ở Thanh Phong Đường thế này thì Diệp Phi vẫn gặp phải một đống phiền toái như cũ.
Suy cho cùng đây cũng là chuyện tập thể.
Không cần biết Diệp Phi có trách nhiệm hay không, danh dự anh vẫn bị ảnh hưởng, chính phủ cũng sẽ tham gia điều tra.
Cho nên anh khống chế độc tố trong người bọn họ rồi kêu xe cứu thương đưa bọn họ đi, sau đó gửi một tin nhắn cho Tống Hồng Nhan.
Một giờ sau, một chiếc Porsche chạy nhanh vào Thanh Phong Đường.
Cửa xe mở ra, Tống Hồng Nhan mặc quần áo đỏ rực chui ra.
“Ông cụ tên là Trịnh Khánh Quốc, bệnh nhân ung thư thời kì cuối, cả hai thận bị hoại tử, cao huyết áp, bệnh tiểu đường, trong người đủ thứ bệnh nên chỉ còn nhiều nhất là hai tuần lễ.
“Đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ một tuần trước của ông ta.
“Thế nhưng hẳn là ông ấy không thù không oán gì với cậu đơn giản chỉ là lấy tiền làm việc”
Người còn chưa bước vào nhưng Tống Hồng Nhan đã cười báo cáo cho anh biết tình hình điều tra: “Sự thật chị cũng điều tra ra được tài khoản con của ông ấy vừa được chuyển vào hơn một trăm triệu. Số tiền đó được chuyển tới từ một tài khoản Trương Tông Hỉ, cũng là tên cao to vạm vỡ đó.”
Cô ấy quăng báo cáo cho Diệp Phi, sau đó bưng lên chén trà của Diệp Phi uống ừng ực: “Sau lưng Trương Tông Hi vẫn còn người khác nữa, cậu đoán thử xem là ai?”
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Kẻ địch của tôi nhiều lắm, ai cũng có thể làm những việc này”
Tống Hồng Nhan nhắc nhở một câu: “Còn nhớ rõ người tên Trương Huyền không?”
Diệp Phi khế nhíu mày, cảm giác có vài phần quen thuộc.
“Trương Huyền vẫn không nhớ rõ thì chắc là nhớ Hùng Thiên Nam chứ nhỉ?” Tống Hồng Nhan cười cười: “Cháu ngoại Thẩm Thiên Sơn”
Diệp Phi lập tức nhớ tới kia hai con người nhặt xà phòng đó: “Nhớ ra rồi, Hùng Thiên Na, Trương Huyền, hai kẻ bị tôi đánh gãy chân ấy mà”