Chương :
Nhất là cha Trường Huyền, Trương Hào Khôn, chẳng những là người nằm quyền trong tập đoàn Trương Thị mà còn nắm trong tay ngành taxi.
Phần trăm thu được hàng năm thu vượt qua một trăm triệu.
Các loại xe chở khách đặt qua ứng dụng thịnh hành khắp cả Thần Châu nhưng hoàn toàn không thể bước vào Long Đô.
Trước sau có năm sáu công ty bước vào nhưng cuối cùng không phải bị phạt nặng vì câu giờ thì có các vấn đề hành hung xảy ra, tất cả đều dong cửa trong phòng ba tháng, phần mềm ứng dụng cũng chẳng tồn tại được lâu.
Có thể thấy Trương Hào Khôn bá đạo đến mức nào.
Sau lưng nó liên quan không ít người, đụng tới rất dễ kéo theo các vấn đề khác.
Diệp Phi nhận ra được tập đoàn Trương Thị khó giải quyết, nhưng bấy giờ anh chẳng muốn nghĩ tới bất kì một hậu quả gì.
Anh chỉ muốn Trương Huyền nợ máu trả bằng máu hắn lúc này hoàn toàn không nghĩ cái gì hậu quả.
Một phút sau, Diệp Phi đi ra khỏi thang máy.
Lầu tám có hai người mặc quần áo màu đen tử, thấy Diệp Phi bèn tiến lên chặn lại: “Cậu Trương Huyền đang tổ chức buổi họp quan trọng, không ai được phép vào”
Bọn họ hét lên: “Cút đi ngay.”
“Bốp bốp!”
Diệp Phi không hề nói nhiều lấy một câu, anh vung tay lên và hai người hét lớn một tiếng ngã xuống đất.
Diệp Phi còn chẳng thèm nhìn tới bọn họ, anh giơ ngân châm đã chuẩn bị sẵn đi thẳng vào trong.
“Đứng lại!”
Mấy tên vệ sĩ của Trương Thị thấy thế bèn vội vàng cản Diệp Phi lại.
Diệp Phi xông qua khí thế như chẻ tre, ngân châm cứ bay vèo vèo, tất cả vệ sĩ đứng ra ngăn cản đều nằm xuống đất…
Rất nhanh, tin tức có người tự tiện xông vào đã được lan truyền, hơn mười cao thủ của Trương Thị bước ra từ bên trong tin tức truyền đi ra ngoài, hơn mười người Trương thị tinh nhuệ vọt ra.
Những người này đều mang theo dao mang theo súng, thấy Diệp Phi đằng đẳng sát khí, bọn họ bèn nhanh chóng rút vũ khí ra.
Chỉ là tốc độ bọn họ quá chậm, còn chưa kịp chỉa về phía Diệp Phi thì đã bị ngân châm bấn trúng, một đám kêu rên ngã sấp xuống.
Không phải cổ tay thì chính là đầu gối, tuy ngân châm nhỏ nhưng nó lại khiến bọn họ không thể đứng dậy đánh người.
Chẳng mấy chốc Diệp Phi đã đánh thẳng vào trong, sau lưng anh là mười mấy người nằm la liệt Rất nhanh, Diệp Phi đã đứng ở cuối hành lang và giơ chân đá bay cửa phòng đồng thời lướt qua một bên.
“Phụt phụt phụt!” Tiếng súng liên tục vang lên, hơn mười mũi tên nhanh chóng bay ra và ghim vào tường.
Tấn công thất bại.
Người bắn thấy thế lập tức đờ người ra theo bản năng.
Diệp Phi xòe tay, ngân châm bay vụt.
Ba tên bản nỏ của Trương Thị hét lên thảm thiết rổi ôm cổ họng bay ra ngoài.
Còn hai người tấn công từ hai bên trái phải.
Diệp Phi đi chuyện bước chân, nhanh chóng đến trước mặt bọn họ, hai tay giữ lấy cổ tay cọ và bẻ ngược lại Răng rắc.
Cổ tay đã gãy, hai người đau đớn lảo đảo ngã xuống đất.
Diệp Phi giơ chân đá văng tấm che trước mặt mình.
Trước mắt anh lập tức hiện ra bàn tròn lớn, chiếc sô pha cỡ to cùng với bàn trà, trên đó là hơn mười người có cả nam lẫn nữ ăn mặc cực kì xinh đẹp.
Hai bên là vệ sĩ mặc áo đen, bên hông là súng ống được trang bị.
Có thể thấy rất rõ gương mặt cười âm u của Trương Huyền, cùng với tiếng cười chưa kịp rút lại: “Tên khốn kiếp đó thích đá cửa bừa như thế, một đống mũi tên, nó không thành nhím mới lạ…”
Hắn dừng lại nhìn về phía Diệp Phi chẳng hề hấn gì , sắc mặt lập tức méo mó.
Căn phòng cực kì nào nhiệt nhanh chóng lặng yên không tiếng động.
“Diệp Phi?” rương Huyền lấy lại bình tình và cười kỳ quái: “Mạng mày lớn thật đấy nhỉ”