Chương :
Diệp Phi nhìn mặt Trương Huyền: “Cảm giác bay lên trời thế nào?”
Chỉ cần anh buông tay ra thì Trương Huyền sẽ ngã xuống, độ cao tám tầng lầu đủ đểu anh ta chết tươi.
“Mẹ mày…” Mí mắt Trương Huyền giật giật, hô hấp dồn dập: “Diệp Phi, nhiều người đang nhìn như vậy, nếu mày giết †ao thì mày cũng trốn không thoát”
Diệp Phi cười nhẹ: “Còn có lời trăn trối nào không?”
“Dừng tay!”
“Dừng tay cho tôi!”
Đúng lúc này, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, hơn mười người chen chúc tiến vào.
Người đi đầu là một cô gái mặc sườn xám cao gầy, mặt mũi xinh đẹp.
“Tổng giám đốc Đường tổng, tổng giám đốc Đường tổng!
Cứu mạng, cứu mạng!” Trương Huyền đột nhiên hét thê thảm: “Kẻ điên này đang muốn đánh người ở chỗ của cô rồi còn muốn giết tôi nữa, mau cứu tôi đi…”
“Tôi không muốn chết! Tổng giám đốc Đường, mau cứu tôi: Tổng giám đốc Đường?
Diệp Phi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ mặc sườn xám.
Một ánh mắt kéo khá dài.
Người đó cũng giật mình gọi: “Diệp Phi”
Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi không thể ngờ được rằng, mình lại thấy Đường Nhược Tuyết ở nơi này.
Hình bóng anh đang cố gắng quên đi bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt, khiến cánh tay anh chợt khựng lại.
Sau đó anh siết chặt tay bóp cổ Trương Huyền, vẻ mặt hờ hững nhìn Đường Nhược Tuyết.
Có thể thấy câu lạc bộ này là sản nghiệp trong tay Đường Nhược Tuyết kì, nếu không thì Đường Nhược Tuyết đã chẳng xuất hiện ở nơi này, cũng sẽ không vọt tới nơi này để ngăn cản.
“Diệp Phi, dừng tay, dừng tay!” Đường Nhược Tuyết cũng rất khiếp sợ khi thấy Diệp Phi xuất hiện.
Đêm nay cô đến đây để kiểm tra số sách, còn chưa kịp lật xem sổ sách thì chợt nghe thấy có chuyện xảy ra, vì thế nên cô mới mang theo một đống người đi tôi đây.
Ai ngờ lên đến lầu, chỉ thấy người bị thương đầy đất, còn có rất nhiều súng đạn.
Vào trong phòng thì lại thấy Trương Huyền bị người ta bóp cổ bên cửa sổ.
Tám tầng lầu, mỗi một tầng đều cao hơn ba mét, độ cao gần ba mươi mét này mà để Trương Huyền té xuống thì chắc chắn là chết không còn gì để nghi ngờ.
Thế nên cô vội vàng ngăn lại Sau khi thấy người hành hung là Diệp Phi thì Đường Nhược Tuyết càng thêm giật mình, vẻ mặt thoáng căng thẳng.
“Diệp Phi, có việc gì thì từ từ nói, mau buông anh ta xuống cho tôi.”
Cô ấy bước về phía trước: “Nếu không ngã xuống sẽ gây ra vụ việc chết người.”
“Có việc gì thì từ từ nó?” Diệp Phi thể hiện sự mỉa mai, quay đầu nhìn Trương Huyền cười lạnh một tiếng: “Em thử hỏi tên rác rưởi này xem có việc gì thì từ từ nói được không?”
“Tổng giám đốc Đường, cứu mạng, mau cứu mạng tôi v: Trương Huyền không để ý đến Diệp Phi, chỉ lo cầu cứu với Đường Nhược Tuyết: “Tôi chỉ đãi một bữa tiệc sinh nhật ở đây thôi mà tên điên này đột nhiên lao vào đánh người, còn nói muốn giết tôi! Cô mau ngăn cản kẻ điên này lại đi!”
“Đây chính là sản nghiệp của cô, tôi là một cổ đông của Đường Môn, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì các người chẳng những không thể làm ăn được mà còn bị ông già nhà tôi hỏi tội đấy”
“Mau gọi cảnh sát bắt tên khốn kiếp này đi!”
Anh ta trông có vẻ hoảng hốt như thể đang bị Diệp Phi dọa sợ mất mật và cũng khiến người ta thương hại Một người đi tới lên tiếng nói hùa, trách Diệp Phi không coi ai ra gì, độc ác không nói lý.
“Diệp Phi, anh mau buông Trương Huyền ra, thả người đó ra ngay!”
Mí mắt Đường Nhược Tuyết giật giật mãi, cô nhìn Diệp Phi và chỉ nói đúng một câu: “Có thù oán gì thì ngồi xuống nói chuyện hoặc để cảnh sát giải quyết cho”
Cô tận tình khuyên nhủ: “Giết người phải ngồi tù đấy”
“Diệp Phi, một là tối nay mày giết tao, hoặc là tao sẽ cho mày vào tù” Trương Huyền đột nhiên mạnh miệng kêu gào: “Mày làm nhiều người bên tao bị thương rồi còn đánh tao thành thế này, chắc chắn phải ngồi ba năm”
Anh ta dõng dạc: “Tao không tin Diệp Phi mày có thể một tay che cả bầu trời Thần Châu.”
“Câm miệng” Cổ tay Diệp Phi vung lên đập Trương Huyền đang vùng vẫy vào vách tường.
Trương Huyền hét lên thảm thiết, đầu đổ máu.