Chương :
Sức mạnh của Lâm Thu Linh là thứ Đường Phong Hoa e dè suốt bao năm qua nên mí mắt cô giật giật, thế nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tuy là con đã ly hôn với Hàn Kiếm Phong rồ nhưng con luôn xem mình là người nhà họ Hàn”
Cô ấy cố lấy can đảm mở miệng: “Ta sẽ không quay về nhà họ Đường”
“Con ăn cháo đá bát này, mày nói cái gì?”
Lâm Thu Linh thấy cô con gái lớn luôn nhãn nhịn chịu đựng trả treo với mình lập tức nổi điên người: “Mày lặp lại lần nữa xem, có tin mẹ đánh chết mày hay không?”
Bà lại bắt đầu hận thù Diệp Phi, chẳng những lấy đi mất lòng của chồng bà mà còn khiến con gái bà phản bội.
Thấy hai bên tranh cãi, Đường Nhược Tuyết lên tiếng: “Mẹ, mọi người đừng ầm ỹ cãi nhau nữa”
“Không cần biết như thế nào, con vẫn tin tưởng Diệp Phi sẽ không giết người.” Đường Phong Hoa kiên định: “Diệp Phi không phải là người không có đầu óc như thế”
“Trước mấy chục ánh mắt đang nhìn như thế, Đường Nhược Tuyết cũng có mặt cơ mà” Lâm Thu Linh giận dữ: “Tất cả đều tận mắt thấy Diệp Phi thả Trương Huyền xuống lầu mà mày còn nói nó không giết người á? Mày mới là cái thứ đầu to óc như trái nho đấy!
Lâm Thất Di đâm thọt “Mẹ con mà nó còn dám giết thì giết Trương Huyền có cái gì ngạc nhiên?”
Đường Tam Quốc võ vãi Đường Phong Hoa, than khế: “Phong Hoa, Nhược Tuyết tận mắt nhìn thấy, đúng là Diệp Phi giết người, con bé sẽ không nhìn lầm”
Đường Nhược Tuyết cười khổ và thoáng đau đớn.
Nếu có thể thì cô thà rằng mình không xuất hiện ở căn phòng đó, thà rằng mình không nhìn thấy cảnh Trương Huyền chết đi.
Bây giờ cảnh sát muốn cô ấy giao khẩu cung, chẳng những cô ấy không thể giúp Diệp Phi mà còn có thể trở thành bằng chứng buộc tội.
“Mắt nó mù từ lâu rồi, còn mù lòa hơn Đường Phong Hoa này đấy” Đường Phong Hoa nhìn Đường Nhược Tuyết, cười lạnh: “Không mù thì tại sao lại bỏ lỡ một người tốt như Diệp Phi?”
Mấy ngày nay cô tiếp xúc với Diệp Phi ở chung, chứng kiến Diệp Phi tốt với bệnh nhân và hiền lành khoan dung với tám bác sĩ nọ.
Cô ấy đã đưa ra một kết luận, Diệp Phi là người đáng tin nhất, thu hút và cũng đáng tin nhất cô từng được biết.
Đường Phong Hoa từng khinh thường Diệp Phi để nịnh bợ mẹ mình, hơn nữa cũng không ở bên cạnh anh thường xuyên nên rất dễ lỡ mất điểm tốt của anh.
Thế nhưng Đường Nhược Tuyết cùng ngủ một phòng với anh cũng không thấy thì chắc là mù thật rồi.
“Tốt cái beep ấy” Lâm Thất Di tức giận nói: “Người tốt mà cầm dao đâm mẹ cô à?”
“Mẹ, mẹ có chắc là Diệp Phi muốn giết mình không?”
Đường Phong Hoa chợt nhìn chằm chằm Lâm Thu Linh ép hỏi: “Con không biết hôm đó xảy ra chuyện gì, nhưng con biết, Diệp Phi đã đồng ý với Nhược Tuyết sẽ cứu mẹ thì chắc chắc chắn sế không đâm sau lưng”
“Nó chính miệng thừa nhận nó muốn giết người, tại sao mày lại biết nó không muốn giết tao?”
“Không thì để cho kẻ đó biết Diệp Phi muốn cứu mẹ để kẻ đó dùng mẹ uy hiếp Dịch Phi à? Thế thì mẹ lại càng nguy hiểm hơn thôi” Đường Phong Hoa nói cực kì đanh thép: “Chỉ có cách thể hiện sự đối địch với mẹ thì kẻ đó mới bỏ qua ý định muốn dùng mẹ làm con tin uy hiếp Diệp Phi thôi”
Người Đường Nhược Tuyết run lên, dòng suy nghĩ rối bời trở nên sáng tỏ.
“Còn cô nữa…” Đường Phong Hoa lại xoay người nhìn về phía Đường Nhược Tuyết: “Mẹ luôn không vừa mắt với Diệp Phi, hận không thể hắt tất cả nước bẩn hắt lên người cậu ấy, chạm vào một sợi tóc của bà ấy thì bà ấy sẽ bảo là nắm cả đầu. Bà ấy nói Diệp Phi muốn giết mình thì cô lại tin rằng Diệp Phi muốn giết người thật?”
Đầu Đường Nhược Tuyết kêu ong ong, đột nhiên không biết phải đáp lời chỉ cả thế nào.
Lâm Thu Linh tức giận quát: “Con ăn cháo đá bát này, mày mù rồi nên không thấy nó đâm cho mẹ mày một nhát ư? Thế tại sao mẹ lại không chết?” Đường Phong Hoa lại gào lên với Lâm Thu Linh: “Với khả năng của Diệp Phi, chỉ cần muốn giết mẹ thì chắc mẹ đã biến mất khỏi cõi đời này từ lâu rồi. Làm gì có chuyện ngồi đây lên mặt dạy dỗ con?”
“Diệp Phi muốn giết mẹ ấy à, có lẽ còn không cần dùng tới dao! Diệp Phi muốn mạng mẹ thì cứ buông tay mặc kệ chẳng cần làm gì để lũ người kia giết thay có phải rảnh nợ rồi không?”
Cô ấy thể hiện cảm xúc của mình với Lâm Thu Linh, không thể chấp nhận được việc bọn họ nói xấu Diệp Phi.