Chương :
“Đúng rồi, nghe nói năm đó có một người không cho ông hại người, sau đó gặp phải tai nạn xe cộ chết rồi” Đường Nhược Tuyết tiếp tục mở miệng: “Hai đứa con trai của ông ấy đến gây chuyện với ông đủ đường nhưng tiếc là không có bằng chứng nên không thể giải quyết được gì”
“Tôi vừa mới tìm được tài xế gây chuyện năm đó và cũng liên lạc được với hai đứa con trai của người đó. Không biết chủ tịch Trương có nhớ bọn họ không chứ, tôi có thể mở một buổi tiệc để mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau”
“Còn một chuyện nữa, hình như chủ tịch Trương rất thích cô vợ mới của sếp Lưu, có người tặng cho tôi tấm ảnh ông ra vào nhà người tôi lúc nửa đêm ấy. Nếu ông thích thì có thể nói với tôi một tiếng, tôi làm bà mai để sếp Lưu ghép đôi cho hai người” Đường Nhược Tuyết nhẹ giọng nói, người ở bên ngoài nhìn vào thì tưởng cô đang khuyên nhủ Trương Hào Khôn nén bi thương, nhưng Trương Hào Khôn lại đổ cả mồ hôi tay ướt đẫm.
Ông tôi có cảm giác bị người khác cởi sạch sành sanh nhìn.
Trương Hào Khôn không thể ngờ được rằng Đường Nhược Tuyết lại lôi ra được tất cả những chuyện độc ác ông tôi giấu đi thật sâu, nếu như chuyện này bị công khai thì chắc ông tôi chẳng còn chỗ để lăn lộn ở cái đất Long Đô này nữa.
Cô bắp trên mặt ông tôi run run, tức tối nóng giận rồi lại chợt nở nụ cười: “Tổng giám đốc Đường, hôm nay cô chuẩn bị tươm tất trước khi đến đây quá nhỉ? Diệp Phi có một người vợ trước tốt thật”
Giọng Đường Nhược Tuyết trở nên hờ hững: “Tôi chỉ muốn tìm ra tất cả sự thật mà thôi”
Nụ cười của Trương Hào Khôn trở nên âm u: “Ý cô là con tôi không bị Diệp Phi giết mà chính nó đã nhảy xuống lầu ư?”
Đường Nhược Tuyết nhanh chóng nói: “Đúng thế!”
Ánh mắt Trương Hào Khôn lạnh lẽo, tay cầm giấy tiền vàng bạc nổi gân xanh nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết: “Cô dám đổ tội lên cả đầu người chết ư?”
“Tôi không đổ tội lên đầu ai cả, đây là sự thật” Đường Nhược Tuyết lại lấy ra một xấp tài liệu đặt trước mặt Trương Hào Khôn mở miệng: “Tôi dùng một triệu đồng mua được một xấp tài liệu, Trương Huyền mắc dương tính và đã tới thời kì cuối, chẳng còn bao nhiêu ngày để sống”
“Ban đầu tôi cũng khá là ngạc nhiên, tại sao kẻ sống ăn chơi trác táng chẳng biết trời trăng mây gió gì như Trương Huyền lại dùng tính mạng mình để đổ tội lên đầu Diệp Phi. Đọc được bản báo cáo này xong thì tôi đã có đáp án”
“Anh tôi có thù hăn với Diệp Phi, dùng chút ngày tháng cuối cùng của mình để trở thành con dao của người khác, đâm cho Diệp Phi một cú cũng chẳng có gì lạ”
Vẻ mặt của chủ tịch Trương cũng có thể giải thích được điều đó, ông đau đớn, ông buồn bã, ông bối rối nhưng chỉ có một thứ duy nhất không có chính là thù hận với Diệp Phi.
Người đầu bạc tiễn người đầu thanh thật sự chỉ một lòng muốn đẩy hung thủ vào chỗ chết hoặc là xé nát kẻ thù của mình ra chứ làm gì còn lý trí quan tâm đến vấn đề của mình?”
“Ông có thể giữ được bình tĩnh nghe tôi nói chuyện, không hề cầm dao đuổi giết tôi đi thì chứng tỏ rằng ông đã biết trước con trai mình phải chết, anh tôi sẽ chết”
Đường Nhược Tuyết nhẹ giọng nói: “Chủ tịch Trương nghe tôi nói thế có đúng không?”
Trương Hào Khôn tránh nặng tìm nhẹ nói to: “Cô nghĩ Diệp Phi bị oan thì cứ dùng bản kết quả kiểm tra sức khỏe này để trả lại trong sạch cho cậu tôi đi”
Đường Nhược Tuyết rất thẳng thắn: “Bản kết quả này không phải là bằng chứng nên nó chẳng làm được gì cả”
Trương Hào Khôn cười lạnh: “Cô không có bằng chứng thì trách được ai?”
Đường Nhược Tuyết nhìn Trương Hào Khôn: “Nhưng ông thì lại có!”
Trương Hào Khôn đứng bật dậy, nhìn chăm chằm Đường Nhược Tuyết quát: “Đường Nhược Tuyết, cô nói thế làm sao hả?”
“Con tôi đã chết, trong tay của tôi có bằng chứng nó tự đi tìm cái chết ư?”
Ông ta tức không thể tả được: “Cô dùng cái tư duy gì thế này?”
“Đúng vậy!” Đường Nhược Tuyết vẫn ngồi yên đó: “Mặc dù là Trương Huyền là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cũng không phải là một người ngu xuẩn”
“Những kẻ thích ăn chơi hưởng thụ như anh ta yêu quý sinh mệnh mình hơn bất kì ai, trong tình huống bình thường, anh ta nhất định sẽ sống đến giây cuối rồi mới chết đi. Anh ta sẵn sàng dùng tánh mạng mình để bày ra cái bẫy này thì chắc chắn kẻ đứng phía sau phải cho anh ta những thứ gì đó!”
“Tôi nghĩ thứ đó người chết không thể đụng tới được” Cô cực kì nghiêm túc nói: “Nếu anh ta không thể hưởng thụ thì người lấy được lợi ích đó chính là người đã sinh ra anh ta”
“Cô nói mấy thứ vớ vẩn gì thế không biết, đó chỉ là suy đoán của cô mà thôi” Mặt Trương Hào Khôn trở nên độc ác: “Hơn nữa dù Trương Huyền có làm xăng làm bậy với ai đó thì tại sao nó phải nói cho ông già như tôi biết?”