Chương :
“Đây chính là để thi cấp S, cả thuần trưởng Hùng và lão Cung cũng không thể thi được tròn điềm”
“Một ngàn hai trăm thí sinh, người xếp hạng thứ nhất là Quách Thi Vũ chỉ có một trăm ba mươi điểm. Thế mà cậu lại thi được tròn điểm, không trộm đáp án thì là gì?”
Hắn ta nhìn Diệp Phi với ánh mắt khinh bỉ: “Gian lận, trộm đáp án, cậu đã khiến nền y học phương Đông mất mặt rồi.”
Tròn điểm?
“Ha ha hai”
“Thật buồn cười, thi được tròn điểm! Cuộc thi giải Hoa Đà có người thi được tròn điểm! Cười chết mất”
“Trộm đáp án thì khiêm tốn một tí, thi chừng một trăm điểm là được rồi, lại còn tròn điểm…”
“Giấu đầu lòi đuôi”
Thoạt đầu bọn Quách Thi Vũ đều sửng sốt, sau đó cười vang! Con điểm đó chính là thiên tài trong thiên tài.
Thế mà thiên tài đó lại là tay ngang, hồi đó học kinh tế, thi Đông y lại được tròn điểm! Mấy tình tiết trong phim truyền hình dài tập thế này mà cũng diễn ra giữa đời thật được á?
Diệp Phi không quan tâm đến lời cười cợt của mọi người, anh gãn từng tiếng mở miệng: “Tôi đã dùng chính sức của mình để thi được tròn điểm”
“Diệp Phi, đừng ngoan cố cứng đầu nữa, làm thì nhận đi”
Trên mặt Quách Thi Vũ là vẻ thất vọng: “Người khác không biết anh nhưng tôi thì biết, anh hoàn toàn không thể chữa bệnh”
Lô Bản Hỉ nhìn chằm chằm Diệp Phi quát: “Diệp Phi, có nghe thấy không? Đừng cứng miệng nữa, nếu không cậu sẽ chẳng có quả ngọt để mà ăn đâu”
Diệp Phi cực kì bình tính: “Anh nói tôi trộm đáp án thì tôi muốn hỏi là đáp án của ai đã bị trộm? Các người có nhận được tin đáp án bị mất không?”
“Hơn nữa đề thi này được soạn bởi rất nhiều giám khảo, đáp án cũng nằm trong tay nhiều giám khảo khác nhau. Tôi có thể trộm một đáp án, nhưng chẳng lẽ tôi có thể trộm cả mấy đáp án của tất cả các giám khảo khác?”
“Chỉ trộm được một đáp án, với những lời các người nói thì ban tổ chức cũng không thi được tròn điểm, chẳng lẽ tôi cầm có tí đáp án có thể thi được tròn điểm?”
Lựa chọn, phán đoán, giải đáp đề đều là các mục giám khảo khác nhau soạn thảo ra, cũng được bọn họ chia ra chấm.
Trình bày và phân tích đề thì do mấy người có thâm niên Đông y phụ trách.
Lô Bản Hỉ nao nao.
Hơn một ngàn thí sinh cũng sửng sốt.
Đúng là không giải thích được điểm này.
Nếu như Diệp Phi trộm đáp án thì người bị trộm mất đã la lên từ lâu rồi dù không thể phát hiện trong thời gian gian thì làm có chuyện tất cả các giám khảo đều không phát hiện ra được.
Lô Bản Hỉ bắt đầu lấp liếm: “Đây chính là điều tôi muốn hỏi cậu, cậu đã làm cách nào để trộm đi tất cả đáp án và không bị người phát hiện như thế?”
“Giám khảo Lô Bản Hỉ đừng nói nhảm nữa, tôi yêu cầu anh ra đề ngay ở đây” Giọng Diệp Phi nhanh chóng trầm xuống: “Nếu tôi không thể đáp ngay ở đây thì tôi sẽ chấp nhận cái tội này, nhưng nếu tôi có thể giải được thì phải trả lại sự trong sạch cho tôi. Nếu không tôi sẽ kiện anh”
Anh nhìn chằm chằm Lô Bản Hỉ: “Kiện anh lấy việc công làm chuyện tư chèn ép tôi.”
“Ra đề, ra đề! Diệp Phi, anh mướn giám khảo giãm nát mặt mũi của anh ở đây thật ư?’ Mặt Quách Thi Vũ xấu đến lạ, rõ ràng đã chơi gian lận trộm mà còn sống chết không thừa nhận thì làm sao trở thành người cô ta cần được?
“Được thôi, tôi cho cậu một cơ hội.’ Hiển nhiên Lô Bản Hỉ đã có chuẩn bị từ sớm, nghe vậy bèn cười lạnh một tiếng: “Tôi sẽ cho cậu kiểm tra ở ngay đây, để cậu chết tâm phục khẩu phục”
Hắn ta rút một tờ giấy trong sách thuốc ra, trên đó là bản tóm tắt ba đề hắn ta tốn một tiếng đồng hồ để soạn ra.
Hắn ta đặt để thu lên bục: “Lại đây làm đề thi này đi, trong vòng mười lăm phút có thể làm xong thì tôi trả cho cậu sự trong sạch”
Diệp Phi không có lắm lời, anh đi lên bục cầm lấy bút ngồi xuống.
Mấy giám khảo nhìn chằm chằm Diệp Phi để anh không lấy thứ gì đó ra chép.