Chương :
Sau khi nói xong, anh bảo Đường Phong Hoa cầm một cái khăn tới, nhẹ nhàng lau đi miệng vết thương.
Chiếc khăn lau đi hết bột phấn và để lộ ra vết sẹo đỏ sậm, tuy là vết sẹo cực kì mỏng và yếu ớt như thể đụng mạnh một cái là rách ra nhưng nó đã khép miệng vết thương lại thật.
Mọi người lại được dịp trợn mắt há hốc mồm.
Nó kết vảy rồi… Không thể nào…
Hoa Yên Vũ nhìn lên đồng hồ theo bản năng, từ khi rắc thuốc bột xuống đến bây giờ chỉ có một phút thật…
Đám người Trác Phong Nhã lập tức thấy lòng mình dậy sóng, nếu loại thuốc này được bán ra thị trường thì chắc Long Đô sẽ dậy sóng còn hơn là bão giật cấp mười mấy…
Tôn Bất Phàm chỉ không nhịn được hỏi: “Anh Phi, đây là thuốc gì thế “Thuốc trị thương tôi vừa nghiên cứu bào chế ra” Diệp Phi thoáng im lặng, sau đó ánh mắt anh trở nên kiên quyết: “Tên là… Nhược Tuyết Bạch Dược”
Sau khi chữa trị và dặn dò người nhà bệnh nhân những việc cần chú ý thì Diệp Phi bèn dẫn bọn Tôn Bất Phàm đến quán rượu giải trí.
Gần chín giờ, một đám người xuất hiện ở quán rượu dưới lòng đất, ngồi trên ghế vừa uống rượu lắc lư vừa cười đùa với nhau, bầu không khí cực kì hài hòa.
Uống được một nửa, Diệp Phi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc đi lướt qua hành lang thì anh nhìn thấy người đàn ông mặc áo giá đang đỡ một cô gái đi về phía trước.
Phía sau có một tên vạm vỡ cà lơ phất phơ đi theo và một kẻ say chuếnh choáng.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Mau đỡ cô ta vào phòng của cậu chủ, cậu chủ Thanh Mộc đang chờ đấy”
“Chậc chậc, đúng là hàng ngon lành, thảo nào cậu chủ vừa nhìn thấy đã chấm ngay”
Tên kia cười cực kì ngả ngớn đáng khinh: “Lần này đi không uổng phí”
Bước chân cô gái lảo đảo, dường như đã uống nhiều quá nên mất đi ý thức.
Chỉ là mái tóc đen của cô gái đó xõa x ảo khiến Diệp Phi không thể thấy rõ mặt c ›ng, ánh đèn mờ W Anh thoáng do dự, không biết mình có nên ra tay không bởi vì anh không xác định được là cô gái này bị ép buộc hay đang tình nguyện.
Thế nhưng khi lướt qua thì Diệp Phi có thể cảm nhận được sự vùng vẫy của cô ấy, dường như cô ấy không muốn đi tí nào.
Dù rằng động tác rất nhẹ, hoàn toàn bị người đàn ông mặc áo gió giữ lại.
Diệp Phi khẽ nhíu mày, sau đó ánh mắt anh chợt lóe lên.
Khi cô ấy đụng trúng chậu hoa và ngửa đầu ra thì Diệp Phi mới thấy rõ mặt cô gái đó, sau đó anh thấy căng thẳng.
Uông Thanh Vũ. Cả nhà tải app truyệnhola đọc nhiều nhiều nhé!
Diệp Phi không thể ngờ được rằng mình lại gặp được Uông Thanh Vũ ở nơi này, đã thế Uông Thanh Vũ còn bị người ta “vác xác” đi sau khi uống rượu say bí tỉ.
Thế nhưng anh không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng di chuyển giữ lại người đàn ông kia: “Chờ đã!”
Sau người họ dừng chân lại theo quán tính rồi nhìn Diệp Phi.
“Ngu ngốc!” Người đàn ông đó trừng mắt nhìn Diệp Phi: “Tao đếm từ một tới ba, nếu mày không buông cái tay ra thì †ao sẽ chém đứt nó đấy”
Diệp Phi nhanh chóng lên tiếng: “Cô gái này là bạn tôi nên các người không thể đưa cô ấy đi được”
Nhìn gần Diệp Phi mới phát hiện Uông Thanh Vũ không chỉ uống rượu thôi mà còn bị người ta bỏ thuốc.
“Cút mẹ mày đi!”
Người đàn ông đó lập tức mắng: “Đây là cô gái cậu Thanh Mộc đã chấm, không cần biết cô ta là bạn hay là người qua đường của mày, tối nay nó phải phục vụ cho cậu Thanh Mộc.
Mày biết điều thì nhấc cái chân lên cút đi, nếu không tao sẽ giết mày đừng trách”
Gã ta vừa hét lên thì mấy tên con lại cũng ngồi dậy nhìn Diệp Phi như hổ rình mồi.
Tên cao to vạm vỡ có sẹo giơ tay lên gỡ khuy áo ra, giọng nói chẳng có tí cảm xúc nào: “Ranh con, bớt xem vào chuyện của người khác đi, trong này là bể nước sâu không thấy đáy, tự rước lấy họa sẽ chết cực kì thảm thương đấy. Còn nữa, mau xin lỗi anh Quy Điền đi, nếu không tối nay mày đừng hòng ra khỏi quán rượu này”