Chương :
Sau khi nói xong gã ta lại tóm lấy Uông Thanh Vũ trên mặt đất.
“Rầm!”
Quy Điền chưa kịp đụng vào uông Thanh Vũ thì Diệp Phi đã nhấc chân lên, giơ chân trái và đạp thẳng vào lưng gã ta.
Quy Điền tránh né không kịp nen nhanh chóng bị đánh trúng.
Răng rắc, xương Quy Điền đã gãy, cả người ngã rầm xuống đất Cằm đập xuống dưới, máu tươi phun ra ồ ạt, răng rơi xuống đất.
“Mày… Mày… Tại sao mày vẫn không sao?”
Quy Điền vất vả lên tiếng: “Mày đã trúng độc của tao, châm của tao…” Còn chưa kịp nói hết lời thì Diệp Phi đã nhấc chân lên đá một cái khiến Quy Điền lại phun máu, hôn mê.
“Bọn họ là ai?” Diệp Phi không thèm nhìn Quy Điền, anh nhanh chóng đỡ Uông Thanh Vũ lên và nhấc chân đạp tên mặt sẹo: “Anh chỉ có đúng một cơ hội”
Mũi chân đặt trên xương sườn của gã ta.
Người này rất mạnh.
Tên mặt sẹo nhanh chóng run lên, thế nhưng vẫn ngoan cố cứng miệng nhìn chằm chằm Diệp Phi hét: “Bọn họ là khách quý của ông chủ tao. mày tiêu rồi, mày tiêu chắc rồi, ông chủ tao nói bọn họ có liên quan tới Huyết Y Môn”
“Tôi tiêu rồi à” Diệp Phi giơ chân đá tên mặt sẹo văng xa: “Nói cho Thanh Mộc biết tôi ở phòng một lẻ ba. Hôm nay tôi muốn chống mắt lên nhìn xem bọn họ giết tôi thế nào được đấy: Sau đó anh kéo cả Quy Điền đang ngất đi…
Diệp Phi Trở lại phòng một lẻ ba rồi kể lại sơ lược mọi chuyện cho mọi người nghe rồi bảo bọn Đường Phong Hoa và Bọn Hoa Yên Vũ về trước.
Tối nay anh có thể nhanh chóng kéo Uông Thanh Vũ đi nhưng Diệp Phi có kế hoạch của mình nên anh quyết định ở lại chơi với người của Huyết Y Môn một lát.
Đường Phong Hoa nghe vậy cũng không chịu đi, còn đòi báo cảnh sát nhưng Diệp Phi lắc đầu ngăn lại.
Diệp Phi cứ khăng khăng mãi nên cuối cùng nhóm người Hoa Yên Vũ đành phải rời khỏi quán rượu nhưng vẫn để Độc Cô Thương lại bảo vệ Diệp Phi.
Diệp Phi không nói thêm gì nữa, anh chỉ dặn Độc Cô Thương trói Quy Điền trói lại rồi dùng ngân châm để cứu Uông Thanh Vũ tỉnh lại.
Phụ nữ uống chút rượu thì không đến nỗi say bất tỉnh nhân sự thế này, rõ ràng cô ấy bị mấy người kia chuốc thuốc mê nên mới ngất ngư thế này.
Tốc độ Diệp Phi rất nhanh, chín châm được ghim xuống thì Uông Thanh Vũ nhanh chóng khỏe lại, mặt mũi cũng hào hào và cơ thể nóng bỏng cũng hạ nhiệt xuống.
Anh rót thêm một ly nước cho cô ấy.
“Khụ khụ khụ…” Sau khi ho khan, Uông Thanh Vũ dần mở mắt ra, thấy trước mặt mình là một người đàn ông bèn vùng vãy theo phản xạ.
“Anh là ai? Anh là ai? Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi: Cô ấy bắt đầu gào lên với Diệp Phi mãi không ngừng và bắt đầu vung tay về phía bàn trà.
Diệp Phi cầm tay cô ấy lại, nói khẽ: “Đừng xúc động, tôi là Diệp Phi! Tôi sẽ không làm gì cô đâu mà?”
Diệp Phi? Là anh ư? Là anh thật ư?” Uông Thanh Vũ thét lớn, nhận ra Diệp Phi rồi thì mừng rỡ như điên, ôm cổ Diệp Phi hỏi: “Diệp Phi, sao anh lại tới đây? Anh đã cứu tôi đúng không?”
Tuy lúc nãy đã trúng thuốc mê nhưng cô ấy vẫn được được chút ý thức, chỉ là cả người mệt mỏi quá nên mới nhắm mắt lại.
“Vừa mới gặp được cô, thấy cô trúng thuốc mê nên mới giành cô về đây”
Diệp Phi dịu dàng cười kể lại đơn giản mọi chuyện rồi tò mò hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Sao cô lại dính líu tới đám Quy Điền?”
Anh hiểu rất rõ tính Uông Thanh Vũ, cô ấy cẩn thận như thế thì chắc chắn rất khó bị người ta bỏ thuốc.
“Tôi sản xuất ra lô sản phẩm Trúc Diệp Thanh đầu tiên dựa theo công thức của anh đưa ra và đưa cho các đối tác nếm thử, nhận được rất nhiều lời khen ngợi” Uông Thanh Vũ ho khan nói cho Diệp Phi: “Tôi còn liên lạc với phu nhân Tiêu Trầm Ngư, bà ấy thử Trúc Diệp Thanh xong lập tức cho chúng tôi một hợp đồng bạc tỷ “
“Tối nay quản gia Tiêu từ Thiên Thành sang đây ký hợp đồng với tôi và giao cho tôi một nửa tiền đặt cọc, nó giải quyết được vấn đề xoay vòng vốn của công ty và giúp được tình trạng khó khăn của công ty”
“Tôi rất vui vẻ, tôi để vệ sĩ về nhà nghỉ ngơi trước còn mình cầm theo hai chai Trúc Diệp Thanh đến quán rượu định tìm mấy cô bạn thân để uống rượu chúc mừng”
“Thế nhưng tôi còn chưa kịp gọi cho bọn họ thì một thanh niên tóc trắng đã đến gần và bảo tôi theo anh ta lên phòng ngồi chơi. Tôi từ chối ngay không hề do dự, đi luôn không nói thêm bất kì một điều gì. Tôi nghĩ đó chỉ là một đoạn nhạc đệm qua rồi là thôi, không ngờ nửa tiếng sau một người mập, cũng là tên Quy Điền đó xuất hiện, dẫn tôi đến gặp cậu Thanh Mộc gì đó”