Chương :
Tam lang Thanh Mộc có vẻ lắc đầu chịu thua nhưng chẳng ai biết rằng hắn ta đang cố tình kích thích Trịnh Tương Tư.
Thế nhưng Trịnh Tương Tư chỉ liếc mắt nhìn, không rõ hắn †a đang nghĩ gì nhưng cô ta cũng không nổi giận đùng đùng như những gì hắn tưởng, cả tư thế uống rượu cũng bình thường.
Cô ta thong thả đặt ly rượu đỏ xuống rồi ngước lên nhìn tên mặt sẹo, thản nhiên nói: “Nhà họ Trịnh và Huyết Y Môn có thế lực lớn như thế, một kẻ không phải là con cháu của năm gia tộc lớn mà cũng dám gây chuyện với chúng ta ư?” Nụ cười cô ta trở nên xinh đẹp đến lạ: “Xem ra có người sợ mình sống quá lâu rồi”
Mặt sẹo nghĩ tới vẻ mặt Diệp Phi khinh thường Huyết Y Môn và nhà họ Trình thì giật mình nhắc nhở: “Cô chủ, nói không chừng bên đó cũng có chút thế lực nào đó…
“Thế lực?”
Trịnh Tương Tư nhấc chân lên, gót giày cao cao, ánh mắt khinh thường: “Thế lực lớn tới cỡ nào? Có hơn được nhà họ Trịnh không?”
“Bộp!” Cô ta vỗ tay, có một người đàn ông đầu trọc nhanh chóng đi tới giơ cánh tay cứng như thép, mở lòng bàn tay ra.
Trịn Tương Tư lấy son môi ra ghi tên mình lên lòng bàn tay gã: Trịnh Tương Tư!
Viết xong cô ta bèn ném cây son đi rồi ra lệnh như hoàng hậu: “Đi, cầm dấu tay của tôi đến chỗ thằng có mắt như mù đó. Bẻ gãy cánh tay nó đã dùng để đánh người rồi đưa cô gái cậu Thanh Mộc thích đến đây để đền tội, nói cho tên đó biết tôi chỉ cho nó sống một lần thôi…”
Tên đầu trọc nọ tên là Cuông Sa, là một tay bắn súng giỏi, dường như không hề bắn trượt một phát nào, không ra tay thì thôi nhưng một khi đã cầm súng thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn.
Gã từng có cơ hội tham gia thi đấu quốc tế nhưng vì phải báo ân cho Trịnh Tương Tư nên luôn ở bên cạnh cô ta.
Gã ta cùng với một tên khác tên Hắc Hùng lập tức vô số công lao cho Trịnh Tương Tư, giúp cô ta thẳng trong mọi cuộc chơi.
Mấy năm nay xuôi gió xuôi nước quá nên chẳng những khiến cho địa vị của Cuồng Sa lên như diều gặp gió mà còn cho gã ta ảo tưởng mình là vô địch thiên hạ.
Một con chó bị người ta khen lên trời thì sẽ tưởng mình là SÓI.
Thế nên sau khi nhận được dấu ấn Trịnh Tương Tư để lại trên tay thì Cuồng Sa lập tức hùng hổ đeo mắt kính lên cho ngầu rồi dẫn một lượt mười tên vệ sĩ lao ra ngoài.
Mấy cô gái đi theo xem cuộc vui, Khách khứa bên ngoài và bảo vệ không kịp né đã bọ Cuồng Sa giơ chân đá bay.
Thái độ hùng hổ và hống hách không ai bằng.
“Rầm!” Cuồng Sa nhanh chóng tìm tới phòng một lẻ ba, nhánh chóng giơ tay đánh nhân viên phục vụ ngã xuống rồi giơ chân lên đá cửa phòng.
Mười mấy người hừng hực khí thế đánh vào trong.
Cuồng Sa cũng nhấc chân vào, nhe răng cười nói: “Ranh con, mày cút ra đây cho tao! Mày đã gây ra họa lớn rồi”
Đập vào mắt đầu tiên là Diệp Phi đang ngồi rảnh thơi uống rượu còn Quy Điền thì nằm dưới đất như một con chó.
Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn Cuồng Sa hỏi: “Người nhà họ Trịnh?”
“Ranh con, mày biết là người nhà họ Trịnh rồi vẫn còn hống hách như thế, trông cũng nhiều phông bạt lắm nhỉ?”
Cuồng Sa cười gắn: “Mày nói tên ra đây cho bố mày nghe thử xem tao có giật mình sợ mất mật không”
Mười mấy anh em theo gã cũng cười đi tới, có thể thấy bọn họ nghĩ răng Diệp Phi không thể nào đè nổi người nhà họ Trịnh.
Diệp Phi không hề để ý: “Không ngờ là người nhà họ Trịnh thật, xem ra các người thành chó của Huyết Y Môn thật rồi”
“Thứ chó chết nhà mày, người nhà họ Trịnh là kẻ mày thích chửi là chửi chắc?” Cuồng Sa đanh mặt: “Có tin là bố mày chém mày thành mấy khúc đem cho chó ăn không hả?”
Gã ta ghét nhất là Trịnh Tương Tư bị người khác gọi là chó sẵn.
Diệp Phi không hề mất bình tĩnh: “Bớt lắm lời lại, nói đi, muốn cái gì đây?”
“Ranh con, đây là dấu ấn cô Tư gửi cho mày, bảo mày tự chặt một cánh tay rồi giao cô gái cậu Thanh Mộc thích ra đây, bọn tao tha cho mày cái mạng chó.”
Cuồng Sa nhe răng cười, mày dám nói không thử xem, chẳng những mày phải chết mà cả thế lực sau lưng mày, người nhà mày cũng theo chân mày.
Diệp Phi coi trời bằng vung thế này nên Cuồng Sa tưởng anh là người có chút tiếng tăm, phông bạt.