Chương :
Sau đó Uông Kiều Sở vội vàng chạy tới, cầm lấy dao găm từ trên thắt lưng của tên vệ sĩ, hung hăng chỉ vào Diệp Phi: “Đừng động vào em gái tôi!”
“Soạt!” Uông Kiều Sở chỉ muốn dọa Diệp Phi bằng con dao găm này thôi, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Uông Thanh Vũ căng thẳng lại, cô theo bản năng đưa tay trái ra nắm lấy.
“A” Uông Thanh Vũ nắm lấy con dao găm, ngay lập tức lưỡi dao cắt vào lòng bàn tay cô, một dòng máu tươi chảy ra.
Uông Thanh Vũ hét lên một tiếng đầy sự tức giận: “Không được làm Diệp Phi bị thương!”
“Thanh VũI”
Uông Kiều Sở nhìn thấy vậy vội vàng nới lỏng cán dao: “Nhanh gọi bác sĩ!”
Diệp Phi cũng quay người lại đỡ lấy Uông Thanh Vũ.
“Hộc!”
Uông Thanh Vũ xoay con dao găm, đổi tay cầm cán dao, sau đó tự kề lên cổ mình nói: “Tất cả lùi hết về sau cho tôi, nếu ai dám làm bị thương Diệp Phi, tôi sẽ chết cho người đó xem”
Cô còn căn chặt môi và hét lên với Uông Kiều Sở: “Cút, Uông Kiều Sở, chuyện của tôi và Diệp Phi không cần anh quản”
Khi nhìn thấy điều này, Uông Kiều Sở và hàng chục người của anh ta không dám tiến lên, lo lắng sợ rằng Uông Thanh Vũ sẽ thật sự tự cắt cổ mình.
“Đừng kích động, anh sẽ xử lý vết thương cho em”
Diệp Phi vội nắm lấy lòng bàn tay đang chảy máu của Uông Thanh Vũ, dùng khăn giấy lau cẩn thận.
“Diệp Phi, cậu là một kẻ tiểu nhân đê tiện, cậu có thù hận gì, cậu cứ việc nhắm vào tôi”
Uông Kiều Sở nhìn Diệp Phi và hét lên: “Cậu lợi dụng em gái tôi làm một quân bài như thế, cậu là loại đàn ông gì vậy?”
“Uông Kiều Sở, anh câm miệng ngay cho tôi!”
Uông Thanh Vũ chắn phía trước Diệp Phi, cùng với anh trai mình đối chọi gay gắt: “Không có Diệp Phi, em sớm đã chết ở trong quỷ ốc rồi”
“Nếu không có Diệp Phi, em tối qua đã bị người ra làm nhục rồi”
“Nếu không có Diệp Phi, mối thù của Quân Điền và Aoki sẽ không có cách nào trả được rồi”
Cô không khách khí mà ngớt lời chỉ trích Uông Kiều Sở: “Uông Kiều Sở, nếu Diệp Phi không phải đàn ông, thì anh cũng chỉ là đồ bỏ đi, ngay cả em gái của mình mà cũng không bảo vệ được”
“Uông Thanh Vũ, em thật hết thuốc chữa rồi”
Uông Kiều Sở đối với em gái mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh nói cho em biết, anh sẽ không bao giờ đồng ý cho em cùng với Diệp Phi ở bên nhau.”
“Nếu em lại ở cùng cậu ta, không chỉ sẽ hại chết em, mà còn hại chết cậu ta!”
Anh ta trực tiếp đe dọa em gái mình.
Uông Thanh Vũ không chút động lòng: “Em cũng nói cho anh biết, em không thể bảo vệ cho Diệp Phi, nhưng em có thể cùng chết với anh ấy, nếu anh ấy xảy ra chuyện, thì cũng chính là em xảy ra chuyện”
“Đồ ngu!”
Uông Kiều Sở bị em gái của mình làm cho tức chết: “Diệp Phi, tôi nói cho cậu biết, tránh xa em gái tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ cá chết lưới rách của Uông Thanh Vũ, Uông Kiều Sở không dám nổi giận với em gái, chỉ có thể quát Diệp Phi một tiếng: “Nếu lại để cho tôi thấy cậu tiếp cận em gái tôi, tôi nhất định sẽ giết cậu”
Anh ta quyết không để Diệp Phi ở cùng em gái mình, càng không để Diệp Phi lợi dụng em gái mình để hãm hại nhà họ Uông.
“Tôi và Thanh Vũ có xa hay gần, anh nói cũng không được, nhà họ Uông nói không được, chỉ có Thanh Vũ nói mới được”
Diệp Phi liếc nhìn Uông Kiều Sở: “Nếu cô ấy không bảo tôi cút đi, tôi nhất định sẽ không bao giờ đi!”
“Thanh Vũ, cô gái này sẽ là của tôi.”
Uông Kiều Sở không khỏi nắm chặt tay, muốn động thủ nhưng cuối cùng đành nhẫn nhịn, ngoài hai nhân tố là em gái và phía cảnh sát, còn phải kể đến thân thủ của Diệp Phi.
Anh ta không muốn bước theo vết xe đổ của Huyền Bà.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Phi, cậu khư khư cố chấp, sau này nhất định đừng hối “Cậu Kiều Sở, đừng lấy lòng của kẻ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, anh lợi dụng tiếp cận Đường Nhược Tuyết để làm hại tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ dùng Uông Thanh Vũ để làm hại đến nhà họ Uông”