Chương :
“Tập đoàn Đường Thị sẽ đầu tư vốn và nhân lực, còn Diệp Phi sẽ cung cấp công thức bí mật?”
“Đừng để tôi và Lâm Tam Cô tham gia vào hạng mục này… Đồ khốn kiếp, đề phòng tôi như vậy sao, sớm muộn gì tôi cũng xử lý cậu”
Lâm Thất Di vừa nghe ghi âm, vừa vui mừng khôn xiết.
Đây là hạng mục cả trăm nghìn tỷ, nếu rơi vào tay bà ta, thì cả đời này cũng không cần lo nữa.
Tuy nhiên, bà ta nhanh chóng cau mày lại.
Đường Nhược Tuyết bây giờ rất mạnh mẽ, cô đã hứa với Diệp Phi sẽ không để bà ta tham gia, vậy chắc chắn bà ta không có phần.
Nghĩ đến miếng thịt mỡ cả trăm nghìn tỷ lượn lờ trước mắt mà mình lại không xơi được chút nào, Lâm Thất Di trở nên tức giận.
Sau đó, bà ta trợn tròn mắt, lấy điện thoại di động ra bấm gọi: “Cậu Kiều Sở, có chuyện lớn xảy ra rồi…
Ba giờ sau, club Long Đô Hồng Quán, căn phòng số bảy.
“Diệp Phi muốn sản xuất thuốc trị thương với Nhược Tuyết?”
Uông Kiều Sở cầm ly rượu đứng trước cửa kính, nghe xong đoạn ghi âm của Lâm Thất Di, anh ta nhàn nhạt nói: “Nhược Tuyết đồng ý rồi sao?”
Trên gương mặt anh ta sóng yên biển lặng, nhưng bàn tay cầm ly rượu vô hình nắm chặt.
Nguyên Họa ngồi trên ghế sô pha có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Uông Kiều Sở.
“Đồng ý rồi, không chỉ đồng ý mà ngay cả hợp đồng cũng đã được ký kết”
Lâm Thất Di lại gật đầu lia lịa: “Tôi hỏi nhân viên pháp lý, buổi chiều nay bọn họ đã ký hợp đồng, còn trở thành dự án trọng điểm của tập đoàn Đường Thị trong năm sau”
“Nhóm dự án dự tính sẽ được thành lập trong vài ngày tới, và họ cũng đang chuẩn bị chuyển từ kinh doanh rượu Thiên Đường sang Nhược Tuyết bạch dược, sử dụng nguyên cả địa chỉ nhà máy và văn phòng kinh doanh rượu Thiên Đường”
Lâm Thất Di rõ ràng đã điều tra kỹ càng, và nói ra những gì cô ta biết cho Uông Kiều Sở nghe: “Họ sẽ bắt đầu sản xuất hàng mẫu chậm nhất là vào đầu tháng sau.”
“Cậu Kiều Sở, tên khốn Diệp Phi rõ ràng là đang muốn đối đầu với cậu đó.”
“Mọi người ở Long Đô đều biết rằng, bạch dược Uông Thị dưới sự quản lý của cậu Kiều Sở là loại thuốc trị thương hiệu quả hàng đầu cả nước, chiếm lĩnh hơn nữa thị trường.”
“Nếu Nhược Tuyết bạch dược này thực sự mạnh như Diệp Phi nói, nó chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng đối với bạch dược của Uông Thị”
“Bạch dược của Uông Thị mang về cho cậu Kiều Sở lợi nhuận gần chục nghìn tỷ mỗi năm. Sẽ thật đáng tiếc nếu nó bị kẻ khốn nạn như Diệp Phi cướp mất”
“Và điều đó lại giúp hàn gắn mối quan hệ giữa Diệp Phi và Nhược Tuyết, vô tình khiến họ nối lại tình xưa”
Lâm Thất Di, người từng làm việc trong ngành y dược Long Đô, không chỉ biết rõ lợi nhuận của loại bạch dược Uông Thị, mà còn biết làm thế nào để khiến Uông Sở Kiều cảm thấy bị đe dọa.
Uông Kiều Sở không nói lời nào, đôi môi đỏ mọng của Nguyên Họa khẽ mở ra, nhẹ giọng nói: “Thất Di, dì có phải đang dựng chuyện giật gân không?”
Bỏ qua chuyện liệu loại thuốc đó có được sản xuất ra hay không, hãy nói về hiệu quả của loại thuốc đó, nó có thực sự thần kỳ đến vậy không?”
“Nó có thể dễ dàng chiếm lấy thị trường của chúng ta không?”
“bạch dược của Uông Thị là một trong những sản nghiệp quan trọng của Uông Kiều Sở, và nó cũng là công thức bí mật năm sao mà Nguyên Họa phải quảng một số tiền lớn mới có được.
Cô ta đã dốc hết tâm huyết mới có thể trồng được cây hái ra tiền như thế này.
Kết quả lại bị Uông Kiều Sở và Lâm Thất Di lo lắng rằng thuốc trị thương do Diệp Phi tùy tiện chế tạo ra lại có thể vượt mặt loại thuốc Uông Thị, Nguyên Họa cảm thấy không thể chấp nhận được.
Lâm Thất Di thở ra một hơi: “Mặc dù tôi không thích Diệp Phi và tôi muốn bóp chết cậu ta, nhưng cậu ta đối với Đường Nhược Tuyết rất tốt và chân thành”
“Hơn nữa, Đường Nhược Tuyết cũng đang chuẩn bị đầu tư ba nghìn năm trăm tỷ vào việc sản xuất, nếu hiệu quả tầm thường, tại sao cô ta lại sẵn sàng chỉ ra một số tiền khổng lồ như vậy?”
“Điểm quan trọng nhất là họ dường như đã làm qua thử nghiệm trong văn phòng. Trong đoạn ghi âm, Đường Nhược Tuyết đã kinh ngạc thốt lên về việc chữa lành vết thương mà không cần nước”
“Vì vậy, tôi suy luận rằng loại Nhược Tuyết bạch dược này thực sự hiệu quả”