Chàng Rể Bác Sĩ

chương 1343

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

“Ông ta sẽ dùng người mà ông ta có thể tin tưởng để chữa trị vết thương theo phương pháp mà con đã ni Diệp Phi hiển nhiên nhìn thấu tâm tư Trịnh Càn Khôn: “Điều này cũng cho thấy lời thỉnh cầu hòa giải của ông ta là giả”

“Vậy chẳng phải con chẩn đoán cho ông ta không công rồi sao?”

Diệp Trấn Đông cười lớn một tiếng: “Dù ba trăm năm mươi tỷ không nhận được, tuy nhiên ba buội cây Hà Thủ Ô này cũng không tệ”

Diệp Phi hơi nheo mắt lại, miệng nói không thể nghe được: “Lại thêm một người vào cuộc, xem ra con phải cho Đường Nhược Tuyết mau sớm sản xuất hàng mẫu càng sớm càng tốt…”

Hai ngày sau, Diệp Phi không đến phòng khám nữa, cũng không hỏi lại Trịnh Càn Khôn. Sau khi liên lạc với Đường Nhược Tuyết, nhóm dự án được thành lập với tốc độ nhanh nhất.

Hai người đã chiêu mộ người dùng thuốc chữa Nhược Tuyết Bạch.

Dự án này có liên quan đến chiến lược ba năm tới của tập đoàn Đường thị, Đường Nhược Tuyết đích thân phụ trách, thậm chí còn đi trang trí tòa nhà văn phòng vài lần.

Vào buổi chiều ngày thứ ba, Đường Nhược Tuyết gọi điện cho Diệp Phi, yêu cầu anh đến trung tâm nghiên cứu chế thuốc để xem còn cần bổ sung thêm gì.

Diệp Phi không có nhăn nhó, giao phó công việc cho Đường Phong Hoa liền đi đến chỗ chế thuốc Nhược Tuyết.

Tòa nhà văn phòng này tuy nằm ở một nơi hẻo lánh, chỉ ba tòa nhà bảy tầng nhưng cũng đủ cho nhân viên nghiên cứu sử dụng.

“Cháy rồi, cháy rồi, xe điện lửa bị cháy”

Ngay khi xe vừa đến nơi, Diệp Phi bước ra khỏi xe, còn chưa đi vào cửa, liền nghe thấy một tiếng nổ mạnh.

Rồi một tiếng hét hoảng sợ vang lên.

Anh ngẩng đầu một cái, thấy cầu thang trên tòa nhà văn phòng hành chính một mảnh hồng quang, tâng một lửa bắn ra bốn phía, sau đó tầng hai tâng ba nhanh chóng bốc cháy ngùn ngụt.

Rất nhanh, toàn bộ lầu làm việc khói đen cuồn cuộn, ngọn lửa ngất trời.

Cách mấy chục thước cũng có thể cảm nhận được sóng nhiệt.

Tốc độ nhanh đến mức, căn bản không cho người phản ứng.

Trên tầng lầu trần ngập tiếng hét chói tai, một bên kia cửa ra vào được mở ra.

Đám người không ngừng xông ra, có công nhân sửa chữa, có Cao Tịnh chờ nhân viên, còn có đám người Lâm Thất.

Mỗi người đều hoảng sợ, hai chân run rẩy, Lâm Thất Di mấy lần ngã xuống, hiển nhiên là do bị không ít chấn động đánh vào.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Diệp Phi lao tới, kéo Cao Tịnh hỏi: “Tại sao nó lại bốc cháy?”

“Pin xe điện của một thợ sửa chữa phát nổ, làm một đống tài liệu cùng rèm cửa bén cháy”

Cao Tịnh với khuôn mặt xám xịt nói với Diệp Phi: “Cũng may là chạy nhanh, nhưng nếu chạy chậm hơn có lẽ đã bị chặn lại”

Cô ta đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Diệp Phi liếc nhìn đám người: “Chủ tịch Đường đâu?”

“Chủ tịch Đường?”

Cao Tịnh lúc đầu giật mình, sau đó hét lên, khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt: “Không ổn rồi, sau khi cãi nhau với mấy người dì Lâm, chủ tịch Đường đã đi lên tầng bảy để hóng gió giải khuây..” Cô ta chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Diệp Phi như một cơn gió xông vào biển lửa…

Diệp Phi lao vào tòa nhà cuồn cuộn khói đen, trong nháy mắt biến mất khỏi †ầm mắt của mọi người.

“Thằng nhóc này điên rồi sao?”

“Đúng vậy, chỗ nào cũng có ván gỗ, chỗ nào cũng sơn, e là thiêu cháy đến xương cũng không còn”

“Tuổi trẻ bồng bột quá, không thể cứ đi lên như vậy được”

Thấy có người lao vào lửa, mọi người chạy ra cũng bàng hoàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio