Chương :
Diệp Phi đột nhiên cúi đầu lui ra ngoài, lại bình tĩnh lùi lại hai bước để tránh đòn.
Ngay sau đó, anh ta lại lao tới đâm dao xuống..
“Hả?”
“Rầm” một tiếng, đồng tử của bác sĩ trực ca lập tức co rút lại.
Anh ta nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn con dao găm với vẻ hoài nghị.
Lưỡi dao bị gấy làm đôi, trên ngực có vết máu.
“Phập!”
Trước khi anh ta kịp phản ứng, Diệp Phi lại đâm ra một kiếm.
Nhanh như sao băng, sắc mặt của vị bác sĩ trực ca thay đổi, dùng một con dao mổ khác chặn lại.
Chỉ một tiếng, hai con dao va vào nhau.
“Đinh”
Con dao mổ tạo nên một âm thanh giòn giã khác.
Động lực của kiếm không suy giảm, lần này là vung về phía vai.
Bác sĩ trực nhếch khóe miệng, dùng hết sức né về phía sau, nhưng anh ta vẫn còn chậm.
Mũi kiếm xuyên qua vai anh ta, tóe máu.
Bác sĩ trực khịt mũi, loạng choạng ngã vào tường, toàn thân đau nhức.
“Rầm!”
Diệp Phi không hề trì trệ, anh tung một cú đấm băng tay trái.
Bác sĩ trực gầm lên và đưa hai tay ra trước mặt.
“Phát”
Nắm tay và cánh tay va vào nhau.
Bác sĩ trực bị Diệp Phi đấm bay ra ngoài! Trước khi ngã xuống, một bàn tay lại véo vào cổ họng anh ta.
“Có chút bóng dáng của bà Huyền”
Diệp Phi nhẹ giọng nói: “Anh là người của nhà họ Trịnh đúng không?”
Vừa nói, anh ta tung một cú đấm, đẩy thuốc độc ra khỏi miệng bác sĩ trực, bác sĩ trực nhảy dựng lên không phát ra tiếng, muốn từ từ cắn viên thuốc độc vào miệng, nên chỉ có thể nhìn Diệp Phi.
“Đừng nói nhảm nữa, nếu có giỏi thì giết tôi đi”
“Đừng tự đắc, nếu khiêu khích người không nên khiêu khích, sớm muộn gì cũng thành xác chết trên phố”
Anh ta ngẩng cao cổ để bảo vệ phẩm giá cuối cùng của mình.
“Vậy sao?” Tải app truyệnhola đọc nhiều hơn nhé!
Diệp Phi tháo mặt nạ nhân tạo ra, nhìn khuôn mặt đầy sẹo để lại và mỉm cười: “Tôi có nhiều cách để khiến anh nói..”
Bác sĩ trực có vẻ khinh thường. Anh ta là người được huấn luyện đặc biệt, Diệp Phi muốn cạy miệng anh ta còn khó hơn cả giết chết anh ta.
“Tôi tốt bụng nên sẽ không hành hạ anh”
“Nhưng một người bạn của tôi, cô ấy biết rất rõ thói quen của amh”
Diệp Phi võ nhẹ lên mặt bác sĩ trực ban: “Mong anh đừng để tôi thất vọng…”
Một giờ sau, ở trong đại sảnh nhà họ Trịnh sáng rực.
Trịnh Càn Khôn cầm tấm ảnh bụng của mình, nhìn nó rất nghiêm túc.
Sau khi đi ra khỏi phòng khám Kim Chi Lâm ngày hôm đó, ông ta cố ý đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận và phát hiện vết thương ở bụng có nhiều vết rách.
Và rất nhiều phần thịt bên trong đã thối rữa, cần phải mổ càng sớm càng tốt, nếu không sẽ rất dễ bị viêm nhiễm.