Chương :
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh cứu bà ấy, chủ yếu là không muốn em bưồn lòng, nếu không anh làm sao có thể xông vào trong đó?”
Đôi mắt Đường Nhược Tuyết vô cùng dịu dàng, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Diệp Phi: “Chúng ta tái hôn đi, em không muốn lại mất anh thêm một lần nữa”
“Hơn nữa em cũng muốn bù đắp thật tốt cho anh”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô biểu hiện rất thành khẩn: “Diệp Phi, cho em một cơ hội đi”
Trái tim Diệp Phi rung động, nhìn người con gái thể hiện sự nhỏ bé trước giờ chưa từng có, biết cô thật lòng thật dạ muốn ở bên cạnh anh, cũng biết rõ cô đã thay đổi bản thân rất nhiều.
Chỉ là anh có một chút do dự, sau đó mỉm cười mở lời: “Anh là người bốc đồng, còn em lại là người sống tình cảm, bây giờ em muốn cùng anh tái hôn, có lẽ chỉ là nhất thời cảm động thôi”
“Vì vậy, anh hi vọng chúng ta có thể từ từ thử từng bước một”
“Đợi sau khi Nhã Tuyết Bách Thảo được sản xuất, nếu em vẫn còn muốn lấy anh, vậy thì chúng ta sẽ tái hôn”
“Như thế sẽ tránh được những điều đáng tiếc”
Anh bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Đường Nhược Tuyết: “Cũng để cho chúng ta nhìn rõ hơn tiếng lòng của chính mình”
Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi với đôi mắt trong veo, sau đó điềm tĩnh mỉm cười gật đầu”Được rồi, nghe lời anh”
Diệp Phi hơi sững người trong giây lát, có chút kinh ngạc trước thái độ của người con gái này, vậy mà anh đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đón nhận gió †o mưa lớn.
Nếu đổi thành trước đây, Đường Nhược Tuyết chắc chắn sớm đã nổi cáu, cảm thấy anh không biết coi trọng, cô đã hạ thấp mình xuống nói tái hôn lần nữa, anh còn ba lần bốn lượt đẩy đi.
Hoặc là suy nghĩ lung tung, nghi ngờ anh vẫn không thể buông bỏ Tống Hồng Nhan.
Không ngờ được răng, cô lại ngoan ngoãn và nghe lời như thế, khiến Diệp Phi sững sờ cho rằng Đường Nhược Tuyết đã biến thành một người khác.
“Đúng rồi, Diệp Phi, công thức bí mật của bột thuốc Nhược Tuyết để ở ở văn phòng trung tâm nghiên cứu và phát triển, em không kịp lấy nó đi”
Đường Nhược Tuyết không còn vướng bận vấn đề tái hôn, quay đầu lại nói: “Nó hiện tại đoán chừng là đã bị thiêu thành một đống tro tàn!”
“Không sao, anh đã chụp ảnh bằng điện thoại và lưu lại Diệp Phi lấy điện thoại gửi cho Đường Nhược Tuyết một tấm ảnh: “Công ức bí mật không phải là vấn đề, vấn đề là nhanh chóng nghiên cứu phát triển “Anh yên tâm đi, em đã nhờ Cao Tịnh tìm một nơi khác rồi”
Đường Nhược Tuyết đắc ý giống như phu xướng phụ tùy: “Nhiều nhất là một tuần, chúng ta có thể hoạt động bình thường, lô hàng mẫu đầu tiên, nhất định sẽ được bán ra trước cuối tháng”
“Soạt”
Đúng lúc này, cửa phòng bị người nào đó gõ một cách khẩn trương.
Vệ sĩ của Đường Thị bước tới mở cửa, một nữ bác sĩ xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.
Diệp Phi lại cau mày, lại ngửi thấy mùi thơm đặc biệt đó.
Nữ bác sĩ xinh đẹp thở hổn hển và hét lên: “Người nhà bệnh nhân đến phòng bác sĩ phụ trách, ông ấy cần dặn dò việc liên quan đến tình trạng bệnh của cô Đường”
Diệp Phi lập tức đứng dậy: “Được rồi, để tôi qua đó, phòng bác sĩ phụ trách ở đâu?”
Anh đặt bát sứ xuống, dùng tay ra hiệu động tác đi ra ngoài, tiếp theo, anh nhờ vị nữ bác sĩ xinh đẹp dẫn anh đi đến đó, đi được khoảng vài mét cô ta chỉ vào phía trước nói cho anh biết vị trí của phòng bác sĩ phụ trách.
“Bác sĩ ở cuối hành lang, tên là Vương Đại Vĩ, anh mau tới đó đi, ông ấy đang đợi anh. Nếu anh không tìm thấy ông ấy, thì hỏi bệnh nhân thử xem”
“Cảm ơn bác sĩ”
Diệp Phi chạy theo hướng vị bác sĩ kia đã chỉ, rất nhanh biến mất sau hành lang nhiều người qua lại.
Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Phi đã khuất, nữ bác sĩ lập tức quay người trở về phòng bệnh của Đường Nhược Tuyết.