Chương :
Anh kéo Tống Hồng Nhan trở lại ghế sofa và ngồi xuống.
“Đùa thôi, cho dù cậu có chịu dùng mỹ nam kế, chị cũng không nỡ”
Tống Hồng Nhan cười khúc khích và dựa vào Diệp Phi.
“Một Đường Nhược Tuyết đã khiến chị đau đầu, lại thêm một Thái Linh Chi khác. Như vậy ngày nào chị cũng ghen ty đến tức chết”
“Được rồi, không nói về Thái Linh Chi nữa, nhưng cậu định đối phó với Uông Kiều Sở như thế nào?”
“Đấu trường kỳ, nhưng đây là Long Đô, là căn cứ của nhà họ Uông, cứ đánh chầm chậm thế cũng không tốt”
“Nếu đánh nhanh thắng nhanh, nhưng đối phó với hắn cũng không thể nhanh gọn lẹ như đối phó với gia tộc Aoki được”
Đôi mắt cô trầm tư: “Không loại bỏ Uông Kiều Sở thì cuộc sống ở Long Đô sẽ không yên”
“Đừng lo lắng, tôi đã có biện pháp đối phó.”
Diệp Phi cười nói: “Dùng năng lượng của Vân Đỉnh hội để giúp tôi hai việc”
Tống Hồng Nhan hai mắt sáng lên: “Làm thế nào vậy?”
Diệp Phi đứng dậy và tìm thấy một chiếc hộp trên kệ, sau đó nhẹ nhàng đẩy nó đến trước mặt Tống Hồng Nhan rồi mở ra.
Bên trong là thẻ cổ đông của bệnh viện Bác Ái và một công thức bí mật do Diệp Phi viết.
“Một, huy động nhân lực giúp tôi tiếp quản bệnh viện Bác Ái càng sớm càng tốt”
“Thứ hai, để Công ty Dược phẩm Bách Hoa của Trung Hải thành lập công ty con, sau đó giúp tôi sản xuất thuốc theo công thức bí mật này”
“Để Thẩm Vân Phong và Đỗ Thanh Đế cố Giọng điệu của anh trầm xuống: “Sản xuất càng nhiều càng tốt”
Tống Hồng Nhan giật mình: “Đây là loại thuốc gì?”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! “Thuốc giải độc…”
Gắng hết sức để sản xuất”
Sau khi tiễn Tống Hồng Nhan đi, Diệp Phi trở lại văn phòng để giúp chẩn đoán và điều trị cho những bệnh nhân cuối cùng để mấy người Trác Phong Nhã có thể về nhà sớm một chút.
Trong khoảng thời gian này, một số điện thoại lạ liên tục gọi đến, Diệp Phi nhấc máy lên thì khi nghe thấy giọng nói của Trịnh Tuấn Khanh.
Điều kiện của anh đã được đưa ra, Trịnh Tuấn Khanh chỉ có thể từ chối hoặc tuân theo, còn Diệp Phi thì quá lười biếng để cho bất cứ thương lượng nào.
“Vù”
Ngay khi Diệp Phi chuẩn bị đóng cửa, một vài chiếc xe hơi sang trọng đã chạy tới trước cửa bệnh viện.
Khi Diệp Phi nhìn sang, anh thấy vài người phụ nữ bước ra, từng người một, ai nấy đếu rất kiêu sa quyền quý.
Đó là Cốc Oanh đang đi phía trước.
Một người phụ nữ mặc đồ đen, bất chấp gió lạnh, chân trần mảnh mai, đi giày cao gót về phía bệnh viện.
Một số người phụ nữ nhìn phòng khám Kim Chỉ Lâm một cách xét nét.
Nếu không phải đi cùng Cốc Oanh, họ sẽ không ở đây.
Loại nơi này không xứng đáng với đôi giày hai mươi triệu của họ.
Một vài vệ sĩ đi theo phía sau, trên tay mỗi người đều mang theo một chiếc hộp.
Diệp Phi nheo mắt nhìn bọn họ: “Các vị, đã tan làm rồi, ngày mai đến khám sớm nhé”
“Diệp Phi, đừng có nói mấy câu vô vị đó.”
Cốc Oanh độc đoán như mọi khi: “Tôi đến đây hôm nay để mong cậu giúp tôi chữa bệnh cho Thiên Tuyết”