Chương :
“Vậy đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa”
“Nếu không đồng ý, cậu có thể khởi kiện lên tòa án”
Nếu không nghĩ rằng sự sống chết của con gái mình có thể không xảy ra nếu không có sự giúp đỡ của Diệp Phi, Dương Hồng Tỉnh đã đuổi Diệp Phi ra ngoài.
Tuổi trẻ bốc đồng, chỉ nghĩ là mình, còn vu oan giá họa, thật là không có y đức.
Diệp Phi vẻ mặt không muốn chịu thua: “Ông Dương, tôi sợ rằng sẽ xảy ra chuyện…”
“Thôi, đừng vu oan nữa, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cốc Oanh lấy ra một lọ Dược phẩm Sao Đỏ từ trong túi xách và lắc lư rõ ràng: “Đây là lô thuốc Dược phẩm Sao Đỏ đầu tiên được sản xuất vào chiều hôm qua”
“Uông Kiều Sở lần đầu tiên đưa cho tôi hai chai, dáng vẻ tốt nhất và hiệu quả hạng nhất”
“Rau cắt của cô bảo mẫu không chỉ cầm máu trong một phút, mà vết sẹo trên vết thương của Thiên Tuyết đã biến mất sau khi bôi thuốc, vì vậy con bé sẽ không bị sẹo.”
“Toàn bộ người trong giới tôi đều khen tốt, còn khen tốt hơn cả những sản phẩm làm đẹp”
“Nhưng cậu lại có là có có thiếu sót, có tác dụng phụ, đây không phải ghen ty thì là gì?”
Trong lúc nói chuyện, bà ta lại bôi thuốc vào vết thương ở cánh tay của Dương Thiên Tuyết, mong con gái không để lại sẹo ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân sau này.
“Thưa bà, thật sự bà không nên dùng thuốc này”
Diệp Phi bước tới ngăn cản: “Sản phẩm còn chưa hoàn thiện, rất dễ gặp rắc rối”
“Cút rat”
Cốc Oanh không ngớt mắng mỏ: “Đừng cản trở chúng tôi”
“Đừng nói sẽ không có chuyện gì, cho dù có chuyện, cậu cũng không phải chịu trách nhiệm”
Diệp Phi muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị Dương Kiếm Hùng kéo đi với một nụ cười gượng gạo…
Diệp Phi rời khỏi phòng và đi ra hành lang, thấy có nhiều người đang nói về Dược phẩm Sao Đỏ, đều hết lời khen ngợi.
Hôm qua, Uông Kiều Sở đã sản xuất hai mươi nghìn tuýp thuốc và bán được mười nghìn tuýp thuốc, nhưng tất cả chúng đã được bán hết trong vòng năm phút, và nguồn cung vẫn còn thiếu.
Hai mươi nghìn tuýp hôm nay cũng đã được đặt hàng, Nguyên Họa hiện đang mua các nhà máy dược phẩm khác để sản xuất.
Uông Kiều Sở lợi nhuận đầy túi.
Khi Diệp Phi mỉm cười chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Trịnh Càn Khôn, người vừa trải qua cuộc phẫu thuật, đang phơi nắng ngoài hành lang, cảm nhận hơi ấm của mặt trời trong khi bôi Dược phẩm Sao Đỏ.
Rõ ràng là ông ta đã tin lời Diệp Phi, mở lại vết thương, xử lý và khâu lại, bôi Dược phẩm Sao Đỏ lên.
Diệp Phi chạy tới: “Ông Trịnh, buổi sáng tốt lành”
“Vâng, bác sĩ Diệp, xin chào, xin chào”
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Phi, Trịnh Càn Khôn sửng sốt một chút, sau đó nhiệt tình chào hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Diệp Phi không trả lời mà ngược lại hỏi: “Ông đã điều trị vết thương chưa?”
Trịnh Càn Khôn không giấu giếm: “Nó đã được xử lý. Tôi đã kiểm tra và thấy rằng như bác sĩ Diệp nói, vết thương đã có vấn đề nghiêm trọng”
“Vốn dĩ tôi muốn bác sĩ Diệp giúp tôi giải quyết, nhưng tôi phát hiện gần đây cậu liên quan đến một vụ kiện, nên tôi đến bệnh viện này để phẫu thuật”
“Phẫu thuật không khó, chỉ mổ nông, vài ngày là bình phục”
Ông ta đưa tay sờ bụng: “Bây giờ arôi thấy khá hơn rồi”
Diệp Phi hỏi: “Ông đã dùng Dược phẩm Sao Đỏ sao?”
Trịnh Càn Khôn mỉm cười: “Đã sử dụng, hiệu quả là hạng nhất”