Chương :
“Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ xử lý, nếu giá quá cao, ông có thể đi Bệnh viện nhân dân”
Diệp Phi muốn mượn nhà họ Trịnh để giáng cho Uông Kiều Sở một đòn nặng.
“Chữa! Chữa!”
Trịnh Càn Khôn nói không chút do dự: “Tôi sẽ đưa tiền ngay!”
Ông ta là một người quyết đoán, ông ta không hề mặc cả với Diệp Phi mà chỉ đơn giản đưa ra ba nghìn tỷ đồng.
Trịnh Tuấn Khanh cảm thấy Diệp Phi quá tàn nhẫn khi giết người, nhưng khi nhìn thấy lời hứa của chú mình, anh ta đã im lặng lại.
Sau khi nhận tiền, Diệp Phi đưa Trịnh Càn Khôn vào khu trung gian, châm cứu và xoa bóp, sau khi giảm đau, anh bôi thuốc Hồng Nhan bạch dược vào.
Sau hơn ba tiếng đồng hồ, ca chữa trị đã hoàn thành, mặc dù cơ thể của Trịnh Càn Khôn còn rất yếu nhưng ông ta không còn cảm thấy đau và ngứa.
Ông ta ở lại thêm hai giờ nữa, xác nhận rằng cơ thể của mình không có gì bất thường, và cảm ơn Diệp Phi với lòng biết ơn rất lớn, sau đó yêu cầu Trịnh Tuấn Khanh cho mình về nhà.
“Chú, Diệp Phi đang giở trò sư tử ngoạm, chú đừng đồng ý với cái giá đó”
Trên xe chuyển động, Trịnh Tuấn Thanh nhìn Trịnh Càn Khôn: “Cháu thấy ba trăm tỷ đã là quá nhiều rồi, chú lại cho hắn ba nghìn tỳ”
Mặc dù Diệp Phi đã làm trẻ hóa cơ thể của Trịnh Càn Khôn một cách tuyệt vời và chữa lành vết thương cũ của ông, nhưng nghĩ đến cái giá đó vẫn đau lòng.
“Cho Diệp Phi ba nghìn tỷ. Thứ nhất, tôi muốn kết thúc cái cuộc sống tra tấn này càng sớm càng tốt, thứ hai là để tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy”
Trịnh Càn Khôn nheo mắt thở dài: “Chú và cháu đã đánh giá thấp Diệp Phi”
“Y thuật của lớn nhất của cậu ấy: ấy quả thực rất tốt, nhưng Diệp Trấn Đông vẫn là chỗ dựa Trịnh Tuấn Khanh không đồng ý: “Nếu không có Diệp Trấn Đông, chúng ta sẽ dễ dàng bóp chết anh ta giống như bóp chết một con kiến. Sẽ không có gì khó khăn cả.”
“Chú nhìn mà xem, anh ta và Đường Nhược Tuyết ở cùng một chỗ cũng không đủ để Uông Kiều Sở ra tay”
Anh ta vẫn còn một mối hận với Diệp Phi: “Nếu anh ta không có Diệp Trấn Đông và chiến đấu với chúng ta, thì chỉ có con đường chết.”
Nhóm sẽ chú trọng lên truyện trên app truyệnhola nhé cả nhà! “Đồ ngu!”
Trịnh Càn Khôn khịt mũi: “Cậu phân tích cho tôi thử xem, công thức bí mật của Nhược Tuyết là do Diệp Phi chế ra, hay là Uông Kiều Sở mua với giá cao?”
Ông ta đưa tay chạm vào vết thương, cảm giác đau đớn cũng không còn nữa, nhưng nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm của Diệp Phi thì gan ông ta lại đau.
“Cháu thừa nhận rằng tám mươi phần trăm là do Diệp Phi chuẩn bị”
Trịnh Tuấn Khanh bày tỏ quan điểm của mình: “Dù sao thì Uông Kiều Sở là người sở hữu có công thức bí mật này, hơn nữa còn tiến hành sản xuất rồi”
“Hơn nữa, bạch dược của Uông Thị tung ra sản phẩm năm sao để lũng đoạn thị trường, nhưng làn sóng này tạo ra không đủ lợi nhuận, thế nên mới tung ra sản phẩm sáu sao vốn dĩ không phù hợp với việc tối đa hóa lợi nhuận”
“Lý do cho việc nhanh chóng đăng ký và niêm yết các bằng sáng chế của Dược phẩm Sao Đỏ là vì họ ăn cắp chúng, nhanh chóng tung ra thị trường trước khi Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết bán sản phẩm của mình”
“Đến lúc đó tiện thể cản Diệp Phi một miếng…”
“Nhưng nếu công thức bí mật thuộc về Diệp Phi thì sao?”
“Nhưng hiện tại không phải đã bị Uông Kiều Sở sở hữu công khai rồi sao?”
Đến lúc đó thì Diệp Phi sẽ tổn thất gấp đôi.
“Có thể viết ra công thức bí mật chỉ có thể nói Diệp Phi cũng rất giỏi y thuật. Nhưng kinh nghiệm lăn lộn thế giới thực sự lại kém xa Uông Kiều Sở”