Chương :
Diệp Phi có thể cảm thấy cô ấy đang sợ hãi, vì vậy anh đã nhanh chóng chạy đến phim trường Tây Sơn để đón Đường Kỳ Kỳ.
Vào lúc này, tại phim trường Tây Sơn, khu phố Minh Thanh, Đường Kỳ Kỳ đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, cầm chai nước suối uống từng ngụm để lấy lại tỉnh thần.
Sau khi gọi điện cho Diệp Phi, tâm trạng của cô ấy khá lên một chút, vừa rồi cô ấy sợ đến mức không thể vặn được nắp chai.
Cảnh sát đã tham gia vào điều tra, diễn viên đóng vai phản diện đã bị đưa đi, những người khác cũng phải ở lại chờ đợi lấy lời khai.
“Kỳ Kỳ, câu thật may mắn khi ngồi xuống kịp thời”
“Ừ, nếu không thì bây giờ cậu đã xong đời rồi”
“Thật kỳ lạ, làm sao súng đạo cụ lại có đạn được?”
“Chẳng lẽ có ai đó muốn tấn công Kỳ Kỳ? Nhưng cậu không phải là một ngôi sao lớn, cũng không đe dọa đến lợi ích của người khác”
Mấy bạn gái tốt của cô đang vây xung quanh cô nói về chuyện vừa rồi, họ cảm thấy Đường Kỳ Kỳ thật đúng là mạng lớn.
Sợ là nếu chậm một giây Đường Kỳ Kỳ sẽ bị bắn trúng đầu rồi Đường Kỳ Kỳ mỉm cười thân thiện, sau đó nhìn vào đám đông, đạo diễn Lôi và một số quản lý cấp cao đang vây quanh Phùng Mịch Mịch, có vẻ đang quan tâm hỏi thăm.
Các nhân viên y tế cũng đã xử lý miệng vết thương cho cô.
Chỉ là Phùng Mịch Mịch vẫn bất động, không nói chuyện, không làm ầm ï, hai mắt đờ đẫn, thậm chí còn không cảm nhận được cơn đau.
Đường Kỳ Kỳ có chút lo lắng.
Cô không biết làm thế nào mà Phùng Mịch Mịch lại trở nên như thế này.
Đột nhiên, cô nhớ lại những gì Diệp Phi đã nói vào buối chiều, bỗng nhiên giật mình rồi lấy chiếc bùa hộ mệnh trong người ra để kiểm tra.
Không nhìn thì không sao nhưng khi nhìn thấy nó, cô hét lên trong vô thức, sau đó bịt chặt miệng lại Cô phát hiện ra rằng chiếc bùa hộ mệnh này lúc chiều còn màu cam bây.
giờ một nửa đã biến thành tro, giống như thay cô phải gánh chịu điều gì đó.
Đường Kỳ Kỳ sửng số Cô muốn đặt lại chiếc bùa hộ mệnh vào người, nhưng một cơn gió thổi qua khiến đống tro tàn bay đi, để lại một nửa không hoàn chỉnh “Mịch Mịch, Mịch Mịch!”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên cùng vài cô gái bước vội vàng đi tới đây, vẻ mặt lo lắng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phùng Mịch Mịch, không ngừng kêu la Đạo diễn Lôi và những người khác vội vàng đứng dậy chào hỏi, họ gọi người phụ nữ ấy là bà Phùng.
Làm sao có thể? Làm sao có thể thế này được?”
“Mẹ của Phùng Mịch Mịch cũng tới đây. Mình nghe nói bà ấy là bà chủ của một công ty bất động sản và cũng tham gia vào việc mở rộng biệt thự Tây Sơn.
Bà ấy rất giàu”
“Bố cô ấy cũng có vẻ rất lợi hại, ông ấy hình như là chủ tịch của Hiệp hội Y học Cổ truyền ở Côn Thành, có hàng chục hiệu thuốc và phòng khám dưới tay ông ấy”
“Hình như là họ có khối tài sản lên tới hàng nghìn tỷ. Phùng Mịch Mịch chỉ là làm diễn viên cho vui. Ai mà biết được hôm nay cô ấy lại gặp phải chuyện như vậy…”
Mấy cô gái lại bắt đầu nhẹ nhàng buôn chuyện, ánh mắt ghen tị và ghen ghét, trong lòng tự nói nếu họ sinh ra trong gia đình như thế này.
Trong lúc nói chuyện, khác, giống như ông nội đang dạy dỗ cháu trai v: Đạo diễn Lôi thì một bên giải thích điều gì đó, một bên ra tín hiệu cho.
Đường Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ, mọi chuyện có vẻ không ổn lắm”
bà Phùng đã mắng chửi đạo diễn Lôi và những người “Đúng vậy, đạo diễn Lôi dường như đang muốn đố lỗi cho cậu”