Chương :
Diệp Phi vẫn yên lặng không lên tiếng.
Liễu Hàn Yên vung ngón tay lên: “Cách ly thẩm vấn, thông báo cho đơn vị và người nhà”
“Không, không.” Bà y tá trưởng đau xót hét lên: “Các người không thế làm như vậy được.
Nếu như đơn vị và người nhà biết mình ở trong đồn cảnh sát thì bà ta không chỉ bị mất việc mà sẽ chịu những lời chỉ trích của tất cả mọi người Cuộc sống sau này của bà ta sẽ sụp đổ hoàn toàn.
“Khi bà chiếm đồ của người khác làm đồ của mình, sao bà không nghĩ mình không thể làm như vậy?”
Diệp Phi thản nhiên nói: “Đưa bà ta đi đi!”
Một vài đàn ông mặc đồng phục lạnh lùng kéo bà y tá trưởng rời đi, tiến vào trong căn phòng ngay cạnh phòng y tế và bắt đầu tiến hành tra hỏi kỹ càng.
Những người nam nữ mặc đồng phục còn lại thì tản ra xung quanh, người thì phong tỏa hiện trường, người thì kiếm tra camera, người thì bắt người có liên quan.
Cả công ty này nhanh chóng trở nên vô cùng náo loạn.
Có vài cô gái nhìn Diệp Phi với đôi mắt rực rỡ ánh sao.
“Cậu làm cái gì vậy? Làm cái gì vậy hả? Ai cho phép cảnh sát các cậu có quyền đến bắt người ở công ty Tây Sơn này hả?”
Đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng động lớn, sau đó là bảy tám nam nữ tiến vào. Người dẫn đầu nhóm nam nữ đó chính là đạo diễn Lôi.
Ông ta quay ra khúm núm khom lưng trước mặt phu nhân Phùng, sau đó hung hãng quát lên với mấy người Liễu Hàn Yên: “Lẽ nào cảnh sát các cậu không biết, muốn xử án ở công ty điện ảnh và truyền hình Tây Sơn này thì cần phải đưa giấy xin phép cho chúng tôi sao?”
“Không có sự phê chuẩn hoặc là lời mời của chúng tôi, bên phía cảnh sát không có quyền đi vào đây bắt ngư “Tôi cho các cậu ba phút, mau thả hết những người mà các cậu bắt ra cho.
tôi, sau đó cút khỏi công ty Tây Sơn này. Nếu không tôi sẽ treo các cậu lên rồi lột da các cậu”
Ông ta không chỉ là đạo diễn mà còn là một trong những cổ đông của công ty truyền hình và điện ảnh Tây Sơn này, vì vậy ông ta vô cùng khí thế khi đối mặt với cảnh sát.
“Bốp..” Diệp Phi không hề nói lời nào, anh đứng lên giáng một cái tát xuống mặt đạo diễn Lôi Đạo diễn Lôi bị tát đến sưng cả gò má, hàm răng cũng có dấu hiệu lung lay.
Đầu tiên ông ta cảm thấy rất đau đớn và bàng hoàng, sau đó thì nối giận: “Tên khốn, mày dám đánh tao sao?”
Những tên đồng bọn của ông ta thấy vậy cũng vô cùng nổi giận.
“Bốp…”
“Không có quyền xử án sao? Ông tưởng mình là hiệu trưởng của Cảng Thành sao?”
“Bốp…Ông chỉ là một tên đạo diễn nhỏ bé, vậy mà cũng có gan gọi cảnh sát, coi thường pháp luật sao?”
“Ông không giải thích cho tôi về chuyện của Đường Kỳ Kỳ, còn dám diễu võ dương oai, đe dọa sao?”
Diệp Phí biết đạo diễn Lôi không hành động cho nên không hề khách khí gì với ông ta, anh tát ông ta hết bên tai này đến bên tai khác, đánh đến nỗi đạo diễn Lôi đâu óc choáng váng.
“Cảnh sát, cảnh sát, anh ta đánh người, anh ta đánh người. Tôi muốn cậu lập tức bắt anh ta lại”
Đạo diễn Lôi không ngờ Diệp Phi dám ra tay liên tục như vậy, ông ta muốn đánh trả nhưng lại bị khí thế của Diệp Phi ép lại.
Ông ta chỉ có thể hét lên với Liễu Hàn Yên và đám người của c‹ lên, mau lên! Bắt anh ta lại!”
Mau Liễu Hàn Yên hờ hững nói: “Chẳng phải ông nói tôi không có quyền bắt người sao?”
Đạo diễn Lôi suýt chút nữa thì bị tức chết: “Cô..” Diệp Phi tiến lên nhìn đạo.
diễn Lôi với ánh mắt đe dọa: “Ông đừng nói linh tỉnh gì, ông định giải thích cho tôi như thế nào về chuyện của Kỳ Kỳ?”
Đạo diễn Lôi che mặt lại, gào lên nói: “Giải thích chuyện của Kỳ Kỳ cái con khi! Là cô ta hại Phùng Mịch Mịch, người đánh cô ta cũng là bà Phùng. Đâu có liên quan gì đến tôi?”