Chương :
tên nhóc con này có bản lĩnh đấy. Nhưng đáng tiếc tôi cũng không có ngồi không đâu”
Trong đôi mắt Tạ Thanh Vân lóe lên sự lạnh lẽo, sau đó uống hớp trà rồi đứng lên.
Ông ta bảo một số người thân cận toàn quyền xử lý mối nguy này, còn bản thân lại quay trở về văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị. Ông ta mở két sắt rồi lấy ra bức tranh chữ.
‘Sau đó ông ta ngồi lên xe Lincoln đi đến tòa cao ốc được trang trí bằng vàng và thủy tinh.
Tòa cao ốc vàng.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống lấp lánh ánh vàng, cả tòa cao ốc trở nên vô cùng rực rỡ.
Nhưng Tạ Thanh Vân chưa từng thưởng thức nhiều, ông ta lên tiếng chào.
hỏi nhân viên bảo vệ và lễ tân, sau đó đi lên thang máy đến tầng ba mươi tám.
Trên tầng này có vườn hoa giữa không trung, không chỉ có cây cỏ xanh tươi, nhiều loại hoa phong phú rực rỡ mà còn có phong cảnh bao quát.
Một nơi vô cùng hùng vĩ.
Chính giữa vườn hoa đặt một bộ bàn ghế bảng đá cẩm thạch rất lớn, có một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ở phía sau.
Cử chỉ của ông ta rất nho nhã, khí chất phi phàm.
Lúc này ông ta đang cầm cây bút lông viết chữ lên trên bàn giấy.
Người đó viết”Đãng Vương Các Tự” với nét chữ rồng bay phượng múa, đặt bút xuống rất có lực, xem rất vui tai vui mắt.
Tạ Thanh Vân không nói gì mà chỉ yên lặng đứng ở một bên. Ông ta không hề nhúc nhích mà đợi người đàn ông trung niên đó viết chữ xong.
Khoảng mười lăm phút sau người đàn ông trung niên đó mới dừng bút, sau đó cầm lấy chiếc khăn ấm nóng mà người hầu bưng đén để lau đôi tay của mình.
“Thanh Vân, ông có lòng rồi. Tôi vừa mới về tối hôm qua mà hôm đã đến thăm tôi rồi”
“Nhưng nhịp tìm của ông đập hơi nhanh đấy”
Người đàn ông trung niên đó nói rất khách sáo, nhưng vẫn không nhìn Tạ Thanh Vân giống như ông ta rất nhỏ nhặt không đáng kể.
“Tôi đi hơi nhanh, cho nên nhịp tim mới đập nhanh như vậy”
Tạ Thanh Vân cung kính lên tiếng: “Đúng rồi, ông Hoàng này. Gần đây tôi mới tìm ra được bản gốc một vài bức tranh của Vương Hy Chỉ và Đường Bá Hổ, vì vậy tôi đã đem qua đây cho ông xem”
Người đàn ông trung niên đó tỏ ý Thanh Vân đặt những bức tranh ấy ở bên cạnh. Ông ta không mở ra xem mà nói thản nhiên: “Thời gian của tôi rất quý giá, ông có chuyện gì thì nói ra đi”
“Thưa ông Hoàng, tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ ông. Hình như tôi đã chọc vào một người khá máu mặt”
Tạ Thanh Vân thở dài nhìn người đàn ông tên Hoàng kia rồi cẩn thận mở miệng: “Tập đoàn Tây Sơn đã gặp phải mối nguy mà trước kia chưa từng có”
“Mối nguy? Có thể có mối nguy gì?”
Người đàn ông trung niên kia không tỏ ý kiến gì: “Tôi sống dở chết dở thì có lẽ mới là mối nguy của ông, bây giờ tôi tinh thần sức lực khỏe mạnh như vậy, ai dám ngáng chân ông?”
“Cậu ta có quan hệ với Dương Kiếm Hùng, nhưng tôi quá chủ quan nên tối hôm qua quên không điều tra lai lịch của cậu ta”
Tạ Thanh Vân nhếch khóe miệng: “Tôi vừa mới bảo người tìm tài liệu về cậu ta, có lẽ lát nữa là có thể chuyển đến đây”
“Không cần nói nữa, một tên nhỏ bé đó không có ý nghĩa gì”
Nghe thấy Tạ Thanh Vân muốn tìm tài liệu, người đàn ông trung niên đó biết người đó không phải là người nguy hiểm gì, ngay sau đó không nhịn được mà xua tay.
Ông ta phất tay để người cầm “Đảng Vương Các Tự” mà mình vừa viết xong đi, sau đó lại lấy ra một tờ giấy khố lớn mới rồi viết lên đó.
Rất nhanh một chữ lại nổi lên trên trang giấy, khí thế sắc bén, nét chữ cứng cáp.
“Chi!”