Chương :
Trong xe cảnh sát lái đi khỏi Kim Chi Lâm, Dương Kiếm Hùng vẫn không phản ứng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào viên đạn trên tay, đôi mắt nóng không thẻ tả.
Quá sang chắn tâm lý.
Vốn dĩ Dương Kiếm Hùng không muốn đối phó với Diệp Phi, không thẻ diễn tả cảm xúc của mình bằng lời, sự miệt thị biến thành sự sùng bái.
“Lão tam, em thấy tiểu thần y như thế nào?”
Thần sắc thay đổi, Dương Diệu Đông dựa vào trong xe, cầm trong tay một cái phích nước trà có cẩu kỷ cùng táo đỏ, hỏi: “Có thể lọt vào mắt xanh của em không?”
Anh ta chui vào xe nhanh quá nên trong lúc hai người họ xung đột, anh ta không nghe tháy tiếng Diệp Phi nổ súng.
“Em không bằng cậu ấy.”
Dương Kiếm Hùng định thần lại, chỉ đáp: “Em không giỏi bằng cậu ấy, hơn nữa anh trai cũng không bằng cậu ấy.”
Ý thuật hạng nhất, tướng thuật hạng nhát, thậm chí võ công cũng nhất.”
Mắt anh ta chọt lóe lên một tia sáng: “Đợi một thời gian nửa, chúng ta không với tới được nỗi.”
Dương Diệu Đông thích thú: “Ò, hiếm khi thấy chú em khen ai đó, chỉ là em có đề cao cậu ấy quá không?”
“Nhìn đi.”
Dương Kiếm Hùng mở lòng bàn tay để lộ viên đạn, rồi kể lại cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.
Dương Diệu Đông cười gượng: “Chú em nói cậu ấy đỡ được đạn?”
“Không sai, còn là khoảng cách gần.”
Dương Kiếm Hùng gật gật đầu: “Toàn bộ Trung Hải, người có thể làm được điều đó cũng chỉ mấy người, chỉ sợ chỉ có Võ Minh Hoàng Phi Hồ. Chí ít em không làm được.”
“Người như vậy, đừng nói làm kẻ thù, làm bạn bè cũng là tổn thất lớn của Dương gia chúng ta rồi.”
“Em không thể tưởng tượng được thành tựu của cậu ấy mười năm sau.”
Thần sắc anh ta nghiền ngẫm: “Anh, dạng người như thế này, chúng ta tốt nhân nên làm thân.”
“Tới Phúc Cung.”
Dương Diệu Đông dứt khoát ra chỉ thị: “Gặp ông già nhà mình xeml”
Khi anh em Dương gia đang vội vã đến chỗ ba mình, Chương Đại Cường và những người khác cũng tụ tập ở sân sau để uống trà và trò chuyện.
“Huynh đệ, lần này cậu phát tài to rồi.”
Nhìn chiếc Audi do Dương Diệu Đông để lại và một chuỗi số tám trên biển số xe, Chương Đại Cường giơ ngón tay cái lên: “Sau này có thể xông pha Trung Hải rồi.”
Lâm Bách Thuận cũng cười: “Người ta nói bác sĩ thiên tài là hành tẩu giao thiệp. Trước đây tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu.”
Diệp Phi cười ôn hòa: “Chẳng phải chỉ là chút giao tình thôi sao? Nói một chút về bọn họ cho tôi nghe xem.”
Phi ca, anh thật sự không biết nội tình Dương gia sao?”
Lưu Phú Quý cũng nghiêng người, còn bưng thêm một bình trà: “Đó là anh em Dương gia của tập đoàn Dương thị.”
Có thấy trên TV nhưng nội tình bên trong thế nào không rõ.”
Diệp Phi thành thật trả lời, anh đã ở Trung Hải hơn mười năm, nhưng vòng bạn bè lại quá hạn hẹp. Một tháng trước, Hoàng Đông Mạnh là sự tồn tại mà anh ấy tìm kiếm.
Anh làn nữa cho rằng, Hoàng Đông Mạnh mục tiêu phấn đấu cuối cùng trong cuộc đời anh.
“Trung Hải có dân số triệu người, những doanh nhân quyền lực và giàu có giống như cá diếc vượt sông. Chúng ta có vẻ dũng cảm, nhưng thực tế lại không thể bước lên sân khấu lớn.”
Chương Đại Cường bưng chén trà lên, cười nói: “Người có thể hô phong hoán vũ, thực chất chỉ là nhát môn, nhị hỏ, tam thần tài thôi.”
Lâm Bách Thuận thở dài: “Đúng vậy, chúng ta về quan hệ hay tiền bạc đều quá yếu, tối thiểu phải tích lũy ba đời mới có chút gọi là di sản như người ta.”
Diệp Phi ngẳng đầu: “Nhất môn, nhị hồ, tam thần tài?”