Chương :
Đạo diễn Lôi tiếp lời: “Nhóc con, nếu như cậu không bi thể gọi điện thoại cho Dương Kiếm Hùng”
Ông Hoàng thì có “Hỏi cậu ta xem ông Viên Huy Hoàng là người như thế nào”
“Chắc chẩn cậu ta sẽ nói với cậu, đó là người mà cậu không thể chọc được”
Ông ta hăm hở nhìn Diệp Phi, cậu đâu”
ương Kiếm Hùng cũng không bảo vệ được.
Một vài nữ ngôi sao lóe lên tia sáng si mê trong đôi mắt, dường như họ rất kính trọng sùng bái Viên Huy Hoàng.
Diệp Phi lặp lại cái tên này một lân nữa: “Viên Huy Hoàng?”
“Họ Viên? Xem ra là người của Ngũ Đại Gia, nếu không mặt thẻ sẽ không lớn như vậy”
“Ông Hoàng các cậu xung sẽ không lo lắng như vậy”
Diệp Phi nhớ đến Viên Thanh Minh, vợ của Võ Minh ở Long Đô, đoán bụng rằng cái người Viên Huy Hoàng vô cùng kiêu ngạo này cũng có liên quan đến nhà họ Viên.
“Xem ra cậu đã trải đời rồi, đã biết ông Hoàng là người của Ngũ Đại Gia”
Nếp nhăn trên gương mặt Tạ Thanh Vân từ từ giãn ra: “Nhưng cậu biết là tốt, tiết kiệm thời gian chúng tôi giải thích”
‘Sau đó ông ta lấy ra một tờ danh sách liệt kê, chậm rãi đưa đến trước mặt Diệp Phi Trên tờ giấy là tất cả những tổn thất của tập đoàn Tân Sơn, từ tổn thất quảng cáo, tổn thất ngừng lên sóng đến tổn thất tinh thần. Tóm lại tất cả đều được liệt kê rất tỉ mi.
Diệp Phi cười: “Nếu như không nhìn kỹ thì tôi còn tưởng các ông bồi thường cho tôi.”
“Trong hai ngày cậu gây phiền phức này đã khiến cho chúng tôi tổn thất hơn mười bảy nghìn tỉ”
“Cho nên cậu phải bồi thường hơn ba mươi lăm nghìn tỷ cho chúng tí Tạ Thanh Vân rất bình tĩnh không hề tức giận, nhưng lại nâng giọng nói lên: “Tôi cho cậu một tháng chuẩn bị, có vấn đề gì không?”
Diệp Phí cười: “Ba mươi lăm nghìn tỷ?”
Những nữ ngôi sao xinh đẹp suýt chút nữa thì phì cười, đôi mắt ngập tràn sự coi thường và khinh bỉ.
Hơn ba mươi lăm nghìn tỷ nói giống như mình rất nhiều tiền vậy, thật đúng là người không biết trời cao đất dày”
“Tôi định đòi cậu thêm một chút, nhưng cảm thấy vẫn nên kìm lại một chút”
Tạ Thanh Vân cũng cười ha ha: “Dù sao tôi không biết cậu có nhiều tiền hay không”
“Hơn nữa, cậu còn đắc tội với bà Phùng. Cậu hại con gái bà ấy như vậy, bà ấy cũng chắc chắn sẽ tìm cậu đòi bồi thường”
“Đúng rồi, tôi quên nói với cậu. Chỗ dựa thật sự của bà Phùng cũng không phải là nhà họ Phùng ở Côn Thành mà là nhà họ Uông ở Lông Đô”
“Bà ấy là người của cậu Uông Kiều Sở”
Ông ta cố tình sát lại gần mặt Diệp Phi, hạ thấp giọng nói: “Cậu nói xem, có phải cậu gặp điều xui tận hai lần không?”
Diệp Phi phì cười: “Cậu Uông Kiều Sở…”
Tạ Thanh Vân dựa lên ghế, mở miệng nói: “Thế nào, có sợ không?”
Đạo diễn Lôi và đám người của ông ta cười lạnh lùng nhìn Diệp Phí, thích ra oai à. Gọi cậu là đồ thích ra oai, trước kia thì làm ra vẻ nhưng bây giờ mọi thứ văn phải quay trở lại “Kít.” Ông ta vừa dứt lời, có bảy tám chiếc xe đến trước cửa.
Cửa xe mở ra, bà Phùng và đám người của bà ta với gương mặt bầm dập sưng phù xuất hiện.
Hơn chục chiếc xe lăn bày ra, nhìn rất khoa trương.
Tạ Thanh Vân sửng sốt một lúc, sau đó cười: “Bà Phùng cũng đã đến, xem ra cậu thật sự sắp tiêu đời Đạo diễn Lôi và những nữ ngôi sao cũng nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt hả hê thích thú.
Nhưng cảnh tiếp theo rất nhanh đã phá vỡ nhận thức của đám người Tạ Thanh Vân.