Chương :
“Cho dù Diệp Phi có thể kéo được một miếng thịt nào của Ngũ Đại Gia hay không, Dương Kiếm Hùng cũng sẽ nhân cơ hội đó để châm biếm mỉa mai chúng ta và quét sạch cảm giác tồn tại của chúng ta”
“Dù sao chúng ta phải báo thù anh ta như thế nào thì cũng không thể coi thường sự tồn tại của nhà họ Dương để tiêu diệt anh ta”
“Hơn nữa, khi chuyện này ồn ào lên, trở nên rối như tơ vò, anh ta cùng lắm sẽ ném Diệp Phi ra để làm dịu lại cơn lửa giận của chúng ta”
“Ông thử nghĩ xem, sau này anh ta vì việc nước quên tình nhà mà giết Diệp Phi. Chúng ta ngoại trừ bắt tay giảng hòa với anh ta ra thì còn có thể làm được gì?
“Dù sao chúng ta không thể không hiểu chuyện”
ím trà rồi chậm rãi rót trà ra chén: “Không thể không nói Dương Kiếm Hùng đi nước cờ này rất hay”
Đôi mắt Tạ Thanh Vân sáng lên: “Như vậy xem ra Diệp Phi thật sự là bia đỡ đạn: Ông ta không có hứng thú gì về việc liều mạng với Dương Kiếm Hùng, ông ta chỉ muốn bóp chết cái tên Diệp Phi diễu võ dương oai kia.
“Bản tính của Dương Kiếm Hùng rất hay, nhưng đáng tiếc tôi sẽ không để anh ta đánh nó”
Viên Huy Hoàng vây tay với người thư ký cách đó không xa: “Trước khi anh ta đi đến bước cuối cùng, tôi muốn đập tan cái bàn tính của anh ta”
“Thư ký Cố, đưa tôi đến văn phòng của quản lý Đường.”
Diệp Phi cũng không thèm để ý sự làm loạn này của Tạ Thanh Vân.
Nếu là người mà anh quyết tâm đạp đố thì người đó sẽ không bao giờ trở ra trong bình yên.
Phi ném Tạ Thanh Vân vào trong đồn cảnh sát, anh cũng không đi sâu vào chuyện này nữa mà vẫn ở lại bệnh viện, chữa bệnh điều trị cho bệnh nhân.
Khi hoàng hôn sắp buông xuống, một chiếc xe Porsche đi đến.
Tống Hồng Nhan đi vào trong bệnh viện với vẻ mặt tươi cười, báo cáo lợi nhuận của thuốc Hồng Nhan cho Diệp Phi, sau đó lại đem đi phát mười mấy tấm chỉ phiếu Cho dù là Hoa Yên Vũ, Tôn Bất Phi hay là tám đại bác sĩ, Tô Tích Nhi thì đều có ba mươi lăm triệu tiền hoa hồng.
Mặc dù ba mươi lăm triệu không nhiều, nhưng đột nhiên thu được một khoản tiên cũng sẽ khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng vui mừng và phấn chấn Đường Phong Hoa mua một con dê con và mấy con gà để khao mọi người.
Diệp Phi thấy mọi người đều vui vẻ như vậy thì cho mọi người tan làm sớm hơn một tiếng, sau đó đốt than nướng gà ở trong sân.
Đọc vù vù trên app truyện hola nhé! Mọi người vui sướng hò reo cả lên.
Người thì đốt than, người thì rửa đồ ăn, người thì nêm nếm gia vị, ngay cả Tống Hồng Nhan cũng đeo tạp đề để thái đồ ăn.
Bầu không khí rất hòa thuận.
“Kít.”
Mùi thơm của dê nướng vừa mới bao phủ lên không khí thì có chiếc xe đi đến. Cửa xe mở ra, một người giống như là Trịnh Càn Khôn xuất hiện.
Mặc dù vết thương của Trịnh Càn Khôn vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn còn phải dựa vào xe lăn nhưng tinh thần đã tốt lên hơn rất nhiều so với trước kia.
Trong tay của anh ta còn xách theo hai bình rượu nếp cái hoa vàng.
Diệp Phi lau qua tay rồi đi ra nghênh đón: “Anh Khôn, sao anh lại rảnh rồi mà đến đây vậy?”
“Ha ha ha, tôi nghe Tuấn Khanh nói tối nay các anh nướng dê cho nên chạy qua đây xin ăn ké miếng cơm”
Trên gương mặt Trịnh Càn Khôn không còn thấy sự hận thù như ngày xưa nữa, bây giờ gương mặt ấy ngập tràn niềm vui giống như người bạn thâm giao nhiều năm: “Nhưng anh yên tâm, tôi đã mang đến đây hai bình rượu ngon, sẽ không ăn không nhà anh đâu”
Trịnh Càn Khôn cười đi lên phía trước: “L nào anh không chào đón tôi sao?”