Chương :
“Ha ha ha, không vấn đề gì. Diệp Phi, anh có cô Hồng Nhan thật tốt”
Dương Hồng Tỉnh nhìn thấy Diệp Phi cười nói: “Có tổng giám đốc Nhan ở bên cạnh anh đúng là đã mạnh lại càng mạnh hơn”
Diệp Phi cười nói: “Anh Tỉnh quá khen rồi..”
“Nào nào nào, thịt dê vẫn chưa nướng xong, mọi người uống một chén canh gà Linh Chỉ trước đi”
‘Sau khi mọi người đi vào trong sân, Đường Phong Hoa bưng một nồi canh gà lớn. Bên trong nồi có hai con gà và một số thuốc bố. Nắp nổi vừa được mở ra, hương thơm đã bay ngào ngạt.
Mỗi người một chén, mọi người đều cười nói ăn uống vui vẻ.
“Két..” Cũng vào lúc này, một đoàn xe màu đen chậm rãi đi đến giống như một thanh kiếm sắt chiếu vào cửa Kim Chỉ Lâm Một tia sáng lạnh lếo lóe lên trong bóng đêm.
Khi Diệp Phi và mọi người nhìn về phía cửa, đoàn xe đã dừng lại Cánh cửa xe mở ra, hơn chục người chui ra, khí thế đảo mắt nhìn xung quanh. Có thế nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của Tạ Thanh Vân và đạo diễn Lôi Nhưng lần ngày người bọn họ vây quanh không phải là Tạ Thanh Vân, mà là một người đàn ông đầu hói khoảng hơn bốn mươi tuổi Vóc dáng của ông ta rất to lớn, cái nhũn nhọn ra như chim ưng, cả đầu phát sáng, bước chân như long hành hổ bộ khiến cho người ta nhìn thấy một tư thế nhìn ai cũng không vừa mắt.
“Diệp Phi, cậu cút qua đây cho tôi!”
Còn chưa đến gần cống bệnh viện, đạo diễn Lôi đã gầm lên và xông đến cửa tiệm thuốc trước.
Mấy nữ ngôi sao cũng vô cùng hăm hở, sau bao lần chịu ủy khuất bực bội thì lần này họ đã có thể đòi lại được rồi “Khá thú vị đấy”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! “Mọi người cứ ăn từ từ thôi, tôi đi ra xem một chút”
Diệp Phi thấy thế thì mỉm cười, phủi tay đứng lên, sau đó mang theo Độc Cô Thương và một vài người đi ra ngoài bệnh viện.
Dương Hồng Tinh và Trịnh Càn Khôn không giương mí mắt lên, tiếp tục ngồi trước bếp than nói chuyện phiếm với Diệp Chấn Đông, dường như trời đất sụp đổ thì họ cũng không để ý.
Trịnh Tuấn Khanh và mấy người khác cũng không lên tiếng, họ liếc nhìn vài lần rồi lại tiếp tục ăn.
Lúc này Diệp Phi đang đứng ngoài phòng khách của tiệm thuốc, nhìn Tạ Thanh Vân và đám người của ông ta đang ùn ùn kéo đến rồi cười nói.
“Ông Vân, lại gặp nhau rồi”
“Cảnh sát thả người cũng nhanh thật, còn đúng lúc đến bữa tối của tôi”
“Nhưng đáng tiếc chủ nhà cũng không dư thừa đồ ăn nên tôi không thể giữ các ông ở lại ăn cơm”
Phi bình tĩnh không hề sợ hãi mà mở miệng n “Ha ha ha.”
Những nữ ngôi sao đó che miệng nở nụ cười, nhìn Diệp Phi như một tên ngốc ngu xuẩn.
các ông về cho”
Thắng nhóc này cũng không có mắt nhìn người sao? Bao nhiêu người như vậy, bao nhiêu xe như vậy, diễu võ dương oai như vậy, lẽ nào anh không nhìn ra bọn họ kéo nhau trở lại đây sao?
“Diệp Phi, tôi nói cho cậu biết. Cậu tiêu đời rồi!”
“Cậu đối đầu với chúng tôi hết lần này đến lần khác, còn dám tống ông Vân và tôi vào đồn cảnh sát, lại dám xúi Đường Phong Hoa bắt chẹt tôi hơn ba trăm triệu”
“Hôm nay chúng tôi tuyệt đối không tha cho cậu đâu”
“Hơn nữa tôi cũng sẽ phá nát cái bệnh viện này của cậu!”
Gương mặt đạo diễn Lôi sưng phù không ra hình dạng gì, nhưng vì có người đỡ lưng ở phía sau nên tinh thần của ông ta vẫn rất phấn chấn Nhưng Tạ Thanh Vân lại không gấp gáp như vậy, ông ta nhìn Diệp Phi với đôi mắt như muốn giết người.
Diệp Phi nghe vậy thì thản nhiên cười: “Các ông không buông tha cho tôi mấy lần rồi, nhưng chẳng phải tôi vẫn đứng lành lặn ở đây sao?”