Chương :
Tay và chân va đập mạnh vào nhau phát ra một âm thanh nặng nề Bắp chân Thân thể Viên Huy Hoàng chấn động, ói ra một ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó, phía sau lưng vang lên tiếng răng rắc, lần này tấm kính bị Diệp.
Phi va trúng đã vỡ tan tành.
Diệp Phi bị đau, quỳ một chân xuống.
Trong thoáng chốc, một lỗ hổng hiện ra, Viên Huy Hoàng mất thăng bằng, lảo đảo trượt ra ngoài gió rít thảm thiết sau, nửa phần thân trên Bọn người thư ký Cổ hét lên trong vô thức: “Anh Hoàng!”
Viên Huy Hoàng với tay túm chặt lấy một mảnh kính cửa sổ Đang định mượn lực đàn hồi để kéo người trở lại thì đột nhiên tim đau nhói, sức lực tiêu tan hết, miếng kính vuột khỏi tay.
Cả người rơi ra ngoài.
Đám thư ký Cổ gào thét liên hồi: “Anh Hoàng!”
‘Tâng thứ mười tám, rơi xuống dưới là địa ngục.
“Xoẹt..” Trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay vụt ra, nắm lấy mắt cá chân của Viên Huy Hoàng kéo giật lại Viên Huy Hoàng lắc người nhảy lộn vòng giữa không trung, cả người đáp đất nhẹ nhàng, quỳ bằng một chân trên sàn Ông ta cất tiếng ho, khóe miệng lại có thêm một vệt máu tươi Viên Huy Hoàng không lau vệt máu đi mà chỉ nhìn về phía lỗ hổng gió đang lùa vào kia.
Bên cạnh lỗ hổng, một tay Diệp Phi chống lên đống kính vỡ, tay kia giữ tư thế quăng người ra phía sau.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, vừa rồi chính Diệp Phi đã bất chấp hiểm nguy giơ tay cứu giúp, nếu không thì ông ta đã rơi khỏi tầng mười tám.
Diệp Phi từ từ đứng lên, búng bay ba miếng kính trong lòng tay: “Tiếp tục…”
Viên Huy Hoàng nhìn dòng máu tươi chảy ra từ tay anh, lắc đầu nói: “Tôi thua rồi!”
Diệp Phi giơ ngón tay cái: “Thẳng thắn!”
Tiếp đó, anh chuyển đề tài: “Nhưng đừng quên gọi tôi là đại ca”
Đám người thư ký Cổ đồng loạt quay đi, không nỡ nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Viên Huy Hoàng.
“Ầm!”
Đúng lúc này, cánh cửa ra vào bị đẩy ra, mấy tay vệ sĩ tỏ vẻ bất lực, ngay sau đó thì thấy bảy tám người xuất hiện tức thì Diệp Phi ngoái đầu nhìn, nhận ra người phụ nữ dẫn đầu là Viên Thanh Y.
Đệ nhất phu nhân của võ minh Long Đô, xưa nay luôn mặc màu áo xanh, tóc dài thướt tha, thanh lịch và lạnh lùng kiêu ngạo, cho người ta cảm giác như.
tiên trên trời Còn đôi chân thon dài thẳng tắp lại toát lên vẻ quyến rũ.
“Thanh Y, sao em lại đến đây?”
Viên Huy Hoàng ngẩn người, rồi sau đó lau đi vệt máu, trừng mắt nhìn thư ký Cổ: “Cậu lại lắm chuyện rồi Thư ký Cổ bối rối cúi gắm.
“Anh, không phải tại thư ký Cổ đâu. Do em có việc đến tìm anh, không gọi được điện thoại cho anh nên em gọi cho thư ký Cổ.
“Anh ta nói sáng nay anh không rảnh. Em hỏi thêm vài câu thì biết chuyện anh có trận đánh”
Viên Thanh Y đến trước mặt Viên Huy Hoàng và Diệp Phi như một cơn gió lốc: “Nên em mới vội tới ngay. Anh nói xem anh đã ngần này tuổi rồi mà sao vẫn cứ hãng máu đánh đấm như đám trẻ trâu thế nhỉ? Hở ra là đòi quyết chiến, hở ra là đòi đập gãy chân người ta”
Cô ta hậm hực trừng mắt nhìn Viên Huy Hoàng: “Các anh không sao chứ?”
Viên Huy Hoàng phẩy tay ra hiệu cho cấp dưới lấp lỗ hổng lại, rồi bật cười thành tiếng: “Anh cọ xát với người anh em Diệp Phi đây thôi mà, có quyết chiến sống chết gì đâu mà phải làm căng?”
Ông ta bố sung thêm một câu: “Không sao, không sao, bọn anh không sao hết”
Diệp Phi cũng nhoẻn cười: “Anh Hoàng nói đúng, hữu nghị là trên hết, đánh đấm xếp sau”
“Nào nào nào, Diệp Phi, để tôi giới thiệu với cậu”