Chương :
Hắn như con chó điên điên cưồng cần loạn những tay súng của nhà họ Thái.
Sát thủ U Linh một tay cầm súng một tay kéo thi thể, ngón tay bóp cò không ngừng, ống súng liên tục chấn động mạnh, đạn bay vèo vèo.
Từng tên bảo vệ nhà họ Thái thi nhau ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả thảm trải sàn, thoạt nhìn cực kì đáng sợ.
Pằng pằng pắng!
Chỗ cửa nhỏ lập tức máu chảy thành sông, bên cạnh đó kèm theo những tiếng la hét thảm thiết không ngừng.
Trong trường hợp này, không có kĩ thuật, cũng không ai chạy trốn. Chỉ có bản giết liên tục, không ngừng đối đầu, ai sợ chết sẽ chết trước, ở trên chiến trường, kẻ nào mạnh kẻ đó mới thắng.
“Giếu”
Sát thủ U Linh giữ thi thể đăng trước để chắn đạn, không hề sợ hãi mà tiến lên, đã vậy còn bắn chết mười lăm tay súng nhà họ Thái. Hẳn chẳng màng đến cơn mưa đạn dày đặc đang hướng về phía cửa, cứ một mình bình tĩnh bước đi.
Vỏ đạn và máu bị đạp dưới chân kêu răng rắc, tăng hiệu quả khiến sát thủ U Linh dường như vô địch không gì cản nổi Sát thủ U Linh xông thẳng vào sảnh lớn.
Hắn liếc phát liền nhìn thấy Thái Linh Chi và Ảnh Tử đang đứng đó.
“Đã chuẩn bị chết chưa?”
Giọng nói điềm đạm và lạnh lùng của sát thủ U Linh vang vọng khắp sảnh lớn nhà họ Thái, khiến trái tim Thái Linh Chỉ khẽ run lên.
“Hoàn thành lần nhiệm vụ, trong đó có lần cấp B, lần cấp A, lần cấp SI”
“Lần nào cũng thành công!”
“Chiến tích thuộc loại tốt nhất, một người một súng tiêu diệt một đội ngũ ba trăm người ở vùng Tam Giác Bạ: Đối diện với sát thủ U Linh đang dần áp sát, Thái Linh Chi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh trở lại, thanh âm vang lên nơi sảnh lớn: “Nhân vật hạng nhất như anh lại cam tâm làm chó cho Uông Kiều Sở, chạy đến Long Đô đối phó với nhà họ Thái nhỏ bé, anh không cảm thấy quá mất mặt ư?”
Hơn hai trăm người bị sát thủ U Linh giết chết không có cửa phản kháng, Thái Linh Chỉ tỏ ra không hề ngạc nhiên, mọi thứ không năm ngoài dự tính chút nào.
Có thể từ trong hoả lực trùng trùng với vũ trang đơn giản mà xông được.
vào đến tận đây, thì bảo vệ và mấy tay súng nhà họ Thái sao có thể chống lại được?
Sát thủ U Linh lạnh lùng nói: “Cậu Sở muốn cô chết, thì cô nhất định phải chết “Uông Kiều Sở đưa anh bao nhiêu tiền? Ta cho anh gấp lần rồi ngươi cút khỏi đây, thế nào?”
Thái Linh Chi đưa ra yêu cầu rồi nói tiếp: “Với thực lực của anh, có tiền rồi chắc chắn có thể tiếp tục sống mà tiêu xài”
Sát thủ U Linh thẳng thần từ chối: “Xin lỗi, tôi đặt chữ tín lên hàng đâu”
Thái Linh Chỉ thở dài một tiếng: “Xem ra không chết không được rồi?”
Nói giữa chừng cô liền rút ra chín cây châm bạc, đâm từng cây vào đúng vị trí theo những gì được viết trong quyển sổ mà cô đã học thuộc trước đó.
Thái Linh Chỉ cảm nhận được rõ rệt dòng máu đang sôi lên, sức mạnh ở nắm tay ngày càng tuôn trào mãnh liệt.
Chiến ý cưồn cuộn ngập trời! Sát thủ U Linh ánh mắt trở nên lạnh lếo: “Người chết là các người!”
Thái Linh Chỉ và Ảnh Tử nhận thấy sự cay nghiệt của sát thủ U Linh, đó là sự khinh miệt lạnh lẽo pha chút điên cuồng coi thường mọi thứ! Trong mắt sát thủ U Linh không có chút độ ấm nào cũng không có một gợn sóng, mà là một loại coi khinh! Ánh mắt hắn nhìn Thái Linh Chỉ và Ảnh Tử như đang nhìn người chết.
“Đã đến bước này rồi, không cần nói những lời vô ích nữa đâu!”
Sát thủ U Linh gạt rơi băng đạn rỗng: “Các người phải lên đường rồi”
“Cô Linh Chỉ, cô hãy chạy bằng cửa sau”