Chương :
Không biết Diệp Phi đã sưu tầm ở đâu ra những mảnh sứ này nữa, sau đó lại lợi dụng vụ đụng xe này để lừa anh ta một khoản.
Hai anh em vô cùng tức giận mà không có chỗ chút thế nhưng lại rât rõ mình đã bị lừa một vô rôi.
“Diệp Phi, anh đừng có quá đáng.”
Đường Nhược Tuyết không nhịn được mà lên tiếng: “Lừa người như vậy là không điều không nên, nể mặt tôi, chuyện này…”
“Nể mặt, cô có cái gì để tôi phải nể mặt chứ?”
Diệp Phi không chút khách khí mà lỗ mãng ngắt lời Đường Nhược Tuyết: “Lẽ nào chuyện anh ta bắt tôi bồi thường thì đó là chuyện đương nhiên còn tôi bắt anh ta bồi thường thì đó là càn quấy sao?”
“Ban này không phải là anh muốn giải quyết công tư phân minh sao? Sao giờ lại nói đến chuyện mặt mũi rồi?”
“Anh ta chịu một chút bất công thì cô ra nói đỡ cho anh ta vậy khi tôi bị ức hiếp thì cô ở đâu?”
“Niêm phong quán của tôi, bắt tôi ngồi tù, khi anh ta dồn tôi vào chỗ chết, cô có bao giờ nghĩ đến tôi sẽ có kết cục như thế nào không?”
Anh thong dong đi từng bước một tiến lên, khí thế hung hăng tiến về phía Đường Nhược Tuyết: “Hay là nói trong tim cô, tôi chỉ là một thằng ăn bám, từ trước đến nay đều không bằng Triệu Đông Dương?”
Sắc mặt của Đường Nhược Tuyết trở nên thay đổi: “Diệp Phi, anh đang nói cái gì vậy chứ?”
Tôi nói cái gì sao? Vậy thì cô nên hỏi anh ta.”
Diệp Phi chỉ tay về phía Đường Nhược Tuyết: “Cô gọi người tới niêm phong quán tôi, anh ta thuận thế kêu Lý Vân Ba dồn tôi vào chỗ chết.”
“Nếu như không phải tôi có quý nhân tương trợ vậy thì thiếu chút nữa đã phải ngục xương trong tù rồi.”
Đường Nhược Tuyết hét lên: “Điều này không thể nào?”
Sắc mặt của Triệu Đông Dương cũng trở nên lạnh lẽo: “Diệp Phi, anh đừng ngậm máu phun người.”
Triệu Hiểu Nguyệt lắc đầu kinh ngạc, thấy Diệp Phi vẫn hùng hổ như vậy, cô còn cho rằng Lý Vân Ba không hề động vào Diệp Phi, không ngờ tới bọn họ đã ra tay xong Tôi.
Tìm Diệp Phi gây phiền phức thế nhưng Diệp Phi lại không sao, điều này có nghĩa là Lý Vân Ba bọn họ đã xảy ra chuyện rồi.
“Triệu Đông Dương có phải là ngậm máu phun người không thì trong lòng anh tự biết rõ.
Diệp Phi tiến lên phía trước nhìn Triệu Đông Dương: “ triệu trước trưa ngày mai phải chuyển vào tài khoản của tôi.
Đường Nhược Tuyết lên tiếng: “Diệp Phi, chuyện này còn chưa được làm rõ ràng, anh không thể như vậy….”
“ triệu.”
Diệp Phi lạnh lùng nói: “Nói giúp anh ta một lần, tôi sẽ tăng thêm triệu.”
Đường Nhược Tuyết gầm lên: “Diệp Phil”
Ngữ khí của Diệp Phi càng thêm băng lãnh: “ triệu!”
Đường Nhược Tuyết chỉ có thể ngậm miệng lại.
“Nhớ kỹ, triệu, ngày mai chuyển vào tài khoản của tôi.”
Diệp Phi nhìn Triệu Đông Dương nói: “Nếu không anh cầm giấy nợ ủy thác cho thương hội Tứ Hải đi.”
“Có điều khi đó nó không phải là triệu nữa mà là tỷ tiền thật.”
Toàn bộ quá trình đều được Lưu Phú Qúy âm thầm ghi lại, cho dù là đòi nợ hay là kiện lên tòa thì Diệp Phi cũng có thể khiến cho Triệu Đông Dương phải hộc máu.
“Diệp Phi!”
Đường Nhược Tuyết không khống chế được mà cho Diệp Phi một bạt tai.
“Bốp…” Chỉ là cái bạt tai này không đánh trúng, Diệp Phi đem một tay nắm chặt tay cô sau đó hất sang phía bên cạnh.
“Cô muốn làm sao cũng được, làm chứng cho anh ta hay cùng tôi ly hôn, hay những thứ khác tất cả tôi đều có thể phối hợp.”
Đường Nhược Tuyết tựa như bị sét đánh, khinh hồn bạc vía: “Tôi không muôn như vậy…”
Một Diệp phi dịu dàng tựa như biến thành một gã thổ phỉ vậy, điều này khiến cho Đường Nhược Tuyết vừa tức vừa kinh ngạc, nhất thời không khống chế được nên mới ra tay.