Chương :
Thái Linh Chỉ cùng Ảnh Tử vui mừng khôn tả: “Không không, từ nay phải gọi anh là hội trưởng Phi mới đúng”
Diệp Phi cũng không quá quan trọng mấy cái này, anh xua tay: “Tùy hai người”
Thái Linh Chi và Ảnh Tử bước lên trước một bước, kính cẩn nói: “Diện kiến hội trưởng Phi”
“À phải rồi, hội trưởng, tôi cần phải nói với anh một chuyện.
Thái Linh Chi đột nhiên nhớ ra: “Cách đây không lâu, Trịnh Càn Khôn có nhờ chúng tôi điều tra quan hệ giữa anh và Diệp Đường…
“Quan hệ giữa tôi và Diệp Đường ư?”
Nghe thấy cô ấy nói vậy, Diệp Phi ngây người: “Tôi với Diệp Đường thì có quan hệ gì chứ?”
Ban đầu nếu không phải gặp được Hổ Nựu, Diệp Mặc còn không biết đến Sở Môn và Diệp Đường, thực tế thì cho đến bây giờ, anh cũng chưa rõ lảm Sự hiếu biết của anh về Diệp Đường chỉ dừng lại ở việc quen biết Mặc Thiên Hùng và Diệp Chấn Đông mà thôi.
Thái Linh Chỉ khẽ vẫy tay, ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ đi ra ngoài, sau đó nhìn Diệp Phí nói nhỏ: “Tôi cũng không biết giữa anh và Diệp Đường có dính líu gì với nhau, ít nhất nhà họ Thái cũng không điều tra ra được anh có liên quan”
“Nhưng lúc Trịnh Càn Khôn nhờ chúng tôi thì thái độ vô cùng nghiêm túc.
Anh ta không chỉ dùng tình nghĩa và tiền bạc ra để nhờ vả chúng tôi điều tra, mà còn hứa rằng nhà họ Trịnh sẽ giúp đỡ hết mình”
“Nếu không phải anh ta phát hiện ra anh có liên quan đến Diệp Đường thì làm sao có thể tiêu tốn nhiều nhân lực như vậy để điều tra chứ?”
“Thật ra, lần này ông nội tôi đi chúc thọ, ngoài việc cầu xin Diệp Đường bảo vệ ra thì còn có ý điều tra quan hệ của anh và Diệp Đường nữa”
Thái Linh Chỉ hiển nhiên là tin tưởng tuyệt đối vào Diệp Phi, vì vậy cô ta cũng thành thật nói thêm: “Cho nên bọn người Trịnh Càn Khôn khẳng định là đã có suy đoán rồi.”
“Không lẽ tôi là con cháu của Diệp Đường?”
“Một đứa con ngoài giá thú bị thất lạc nhiều năm?”
Khóe miệng Diệp Phi hơi cong lên, tự giêu mà đưa ra phán đoán: “Có điều cứ cho tôi là con ngoài giá thú gì đó đi thì điều này cũng có liên quan gì đến Trịnh Càn Khôn chứ?”
“Chúng ta đừng vội đánh giá thấp con người anh ta”
Khuôn mặt Ảnh Tử có phần nghiêm trọng: “Anh ta cứng đầu cố chấp, tâm tư khó đoán, bề ngoài hòa nhã bên trong nham hiểm, lại rất biết cách ứng phó mọi chuyện”
“Anh ta bỏ ra nhiều tâm sức như vậy để thăm dò về mối quan hệ giữa anh và Diệp Đường, điều đó có nghĩa là một khi xác nhận được việc anh là con cháu của Diệp Đường thì việc này đối với anh ta rất có giá trị”
“Vì vậy hội trưởng Phi, anh phải để mắt hơn tới tên Trịnh Càn Khôn đó”
“Đăng sau bộ dạng tươi cười của anh ta rất có thế là những tính toán đối với anh cùng Diệp Đường”
Cô nhắc nhở Diệp Phi không được coi thường đi cạnh khác, anh ta còn đáng sợ hơn Uông Kiều Sở nh hương: “Ở một khía Diệp Phí nghe vậy liền gật đầu: “Đừng lo, tôi sẽ cảnh giác hơn”
Thấy biểu hiện của Trịnh Càn Khôn dạo gần đây vui vẻ hòa nhã, bộ dạng chân thành đến mức suýt chút nữa khiến anh quên mất bản tính ăn tươi nuốt sống của anh ta.
Bây giờ xem ra tên này cũng có vẻ nham hiểm thật, chỉ là không biết nếu anh ta tra ra được quan hệ của anh với Diệp Đường thì sẽ tính kế gì tiếp theo đây?
“Thực ra ban nãy hội trưởng Phi nói sai một câu rồi”
Thái Linh Chỉ đột nhiên ngẩng đầu, như là nhớ ra điều gì đó nói: “Nếu chỉ là con riêng bình thường của Diệp Đường thì đích thực là không có ý nghĩa gì với anh ta cả”