Chương :
“Hơn nữa, nếu bà là Nhược Tuyết thì bà có muốn bị sắp xếp như thế không?”
Đường Tam Quốc tức giận, không khách khí khuyên: “Bà đừng làm loạn nữa, sống tốt phần mình đi thôi”
“Ông thì biết cái gì chứ!”
Lâm Thu Linh trừng mắt nhìn Đường Tam Quốc: “Ăn cơm có thể sặc chết người đấy, chẳng lẽ vì vậy mà không ăn cơm nữa à?
“Đúng rồi đấy, Uông Kiều Sở kia đâm sau lưng một dao, vậy thì làm sao?
Không phải vì Diệp Phi tính kế anh ta, cho nên anh ta mới quay lại trả thù lên Nhược Tuyết à?”
“Mà cho dù Uông Kiều Sở có tồi tệ thật, vậy không lẽ sau này Nhược Tuyết không cần kết hôn lập gia đình nữa à?”
“Hơn nữa, tôi cũng biết là con cháu của năm dòng họ lớn vô cùng tàn nhẫn vô tình, nên lần này đã cố tình loại bỏ hết những người trong năm dòng họ đó, đặc biệt còn lựa chọn ra những người đàn ông vừa giàu có, vừa tốt về các mặt khác, mà lại còn độc thân.”
“Tê Vĩnh Trung này làm việc chăm chỉ ở một thị trấn nhỏ, chất phác, hiền lành lại rất nhiều tiền. Cậu ta sẽ không đâm sau lưng chúng ta đâu, lại còn có tiền để hiếu kính chúng ta.”
“Cậu ta rất phù hợp với Nhược Tuyết, mà tôi cũng có thể ung dung mà kiểm soát được cậu ta”
Bà ta càng nhìn Tê Vĩnh Trung lại càng thấy vừa ý, bà ta cảm thấy có thể nắm được người kia trong tay mình.
“Đầu năm nay, người có giá trị lên đến ba mươi lăm tỷ còn là một con thỏ trắng nữa à?”
Đường Tam Quốc nhíu mày: “Bà đừng quan tâm đến chuyện này nữa được không?”
Lâm Thu Linh hừ một tiếng: “Ba đứa con gái, hai đứa thì luôn thích chống lại tôi, còn lại mỗi Nhược Tuyết, tôi không quan tâm nó thì quan tâm ai?”
“Tôi chỉ sợ nếu bà còn quan tâm tiếp kiểu này thì chẳng còn đứa con gái nào nữa cả”
‘Vẻ mặt Đường Tam Quốc đầy sự bất đắc dĩ: “Nếu tôi là bà thì thà rằng tôi nghĩ làm sao để Phong Hoa quay trở về, dù sao thì con bé cũng là con của bà”
“Câm miệng!”
Nghe thấy tên Đường Phong Hoa, Lâm Thu Linh liền cảm thấy tức giận, suýt nữa thì vung tay rồi: “Cái con bé bất hiếu đấy chết đi sống lại ở đâu đấy thôi, tôi đã nhận là nó là con gái lâu rồi”
Lần trước ở trước cửa cục cảnh sát, Đường Phong Hoa liên tục làm mất mặt bà ta, còn chấm dứt quan hệ mẹ con với bà ta, từ đó Lâm Thu Linh vẫn luôn không nhìn mặt Đường Phong Hoa.
Đường Tam Quốc lắc đầu không nói nữa. Rõ ràng là Lâm Thu Linh sai trước, nhưng lại có thể già mồm mà nói mình đúng, nhưng ông ta cũng lười sửa lại, nếu không thì lại ầm ï cả lên Lâm Thu Linh vẫn tiếp tục nói: “Đều là tên khốn nạn Diệp Phi kia, châm ngòi quan hệ mẹ con của chúng tôi, không thì sao quan hệ của chúng tôi có thể căng thẳng như vậy được?”
“Còn nữa, về chuyện của Dược phẩm Nhược Tuyết, vừa nhìn đã biết là Diệp Phi và Tống Hồng Nhan tính kế rồi, hãm hại cậu Uông, hại chết Lâm Thất Di, còn khiến cho Nhược Tuyết tổn thất hơn ba mươi lăm tỷ”
“Điều khiến tôi tức giận nhất chính là con bé Nhược Tuyết kia không tìm chịu tìm Diệp Phi để đòi lại tiề “Tôi không thể hiểu được, dựa vào Tống Hồng Nhan như đồ bỏ đi đấy thì có gì tốt?”
“Nếu không bởi vì anh ta, nhà chúng ta làm sao có thể bị chia rẽ thế này, sao tôi có thể phải sống vất vả thế này được?”
“Cái tôi muốn nói, là hai chúng ta cần nghĩ cách để Nhược Tuyết và Diệp Phi không liên lạc với nhau được nữa. À không, phải là cất đứt liên lạc sau khi đã lấy được khoản tiền lớn kia!”
Lâm Thu Linh hận Diệp Phi đến tận xương tủy, nói mãi một lúc, càng nói càng hãng mà mắng chửi Diệp Phi Đường Tam Quốc không nhịn được nói: “Không phải chứ tôi bảo bà nên ít để ý đi, Nhược Tuyết lớn vậy rồi, nó sẽ có chính kiến của mình”
“Nếu bà vẫn cứ làm như vậy thì sẽ mất luôn cả đứa con gái này đấy”
Ông ta nhắc nhở một câu: “Đến lúc ấy bà sẽ chỉ còn một mình”
“Điều đó có nghĩa là gì? Ồ, chính là bà sẽ chả còn gì trong suốt quãng đời còn lại, bà vui vẻ lắm nhỉ?”
Lâm Thu Linh lập tức liền tức giận, hùng hổ nói: “Đường Tam Quốc, sao ông lại có thể nói thế?”