Chương :
Sắc mặt của Lâm Thu Linh tối l để ép tao, bà đây là người thiếu tiền.
“Hai trăm tám mươi tỷ!”
“Diệp Phi, mày không cần phải lấy tiền ra Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Cứ cố làm ra vẻ lân nào là tôi giảm đi bảy mươi tỷ lân ấy”
Lâm Thu Linh vô cùng giận dữ: “Đồ khốn nạn chết tiệt này, mày nghĩ mày có tiền là giỏi à?”
Diệp Phi gõ ngón tay xuống bàn: “Hai trăm mười tỷ Lâm Thu Linh đập mạnh vào bàn: “Tao nói cho mày biết, con gái tao cả đời này sẽ không kết hôn, càng không tái hôn với mày!”
Diệp Phi lạnh lùng nói: “Một trăm bốn mươi tỷ!”
“Dừng lại, dừng lại.. Lâm Thu Linh vội vàng gục xuống: “Diệp Phi, tao không phải là một người không hiểu chuyện, nếu mày và Nhược Tuyết đã tình đầu ý hợp như vậy thì ba trăm năm mươi tỷ đi”
Đường Tam Quốc nhìn Lâm Thu Linh với ánh mắt khinh thường.
Trên đầu Đường Nhược Tuyết như xuất hiện ba vạch đen, cứ tưởng rằng mẹ sẽ kiến quyết đến cùng, không ngờ còn chưa đến ba giây đã quỳ xuống.
“Bảy mươi tỷ”
Giọng điệu của Diệp Phi vân rất bình tĩnh: “Nếu không đồng ý thì một xu cũng không có đâu”
“Thành giao!”
Lâm Thu Linh vỗ vào bàn: “Bảy mươi tỷ, tôi đồng ý cho các người tái hôn”
Trong lòng của bà ta cảm thấy đau như cắt, hận không thể tát cho mình hai cái bạt tai. Nếu không phải cứ sĩ diện thì bây giờ đã là ba trăm năm mươi tỷ rồi.
Tuy là bảy mươi tỷ lễ hỏi cũng là hiếm hoi trong cả nước rồi nhưng so với con số ba trăm năm mươi tỷ ban đầu vẫn kém quá xa.
“Vậy là xong”
Diệp Phi cầm lấy di động chuyển một khoản tiền: “Từ nay Nhược Tuyết là của tôi, đứa bé được sinh ra cũng sẽ theo họ tôi”
Đã nhận được bảy mươi tỷ, Lâm Thu Linh mở to hai mắt mà đếm số không, tươi cười như gió xuân: “Được, được, theo mày, theo mày cả”
Diệp Phi nhẹ nhàng ôm lấy cái eo nhỏ của Đường Nhược Tuyết: “Nghe thấy chưa, từ nay về sau em là người của anh rồi”
“Cút đi, ai nói sẽ gả cho anh chứ? Ai nói sẽ sinh con cho anh chứ?”
“Mẹ tôi đồng ý, nhưng tôi lại không đồng ý. Tiền thì bà ấy cầm rồi, anh tìm bà ấy mà gả cho anh”
Đường Nhược Tuyết đẩy anh một cái, còn đạp lên chân anh rồi xoay người lên tầng thay quần áo.
Mặc dù Đường Nhược Tuyết tỏ ra tức giận là vậy, nhưng lúc ăn cơm lại rất dịu dàng, chu đáo mà gắp đồ ăn nóng cho Diệp Phi, khiến anh ăn vô cùng thoải mái.
Bữa lẩu hôm nay lại ngon đến lạ Lâm Thu Linh nhận được bảy mươi tỷ rồi thì cứ như thay đổi hoàn toàn tính tình. Tuy bà ta vẫn không có khen ngợi gì Diệp Phi nhưng không làm khó dễ nữa, thậm chí còn tươi cười rất niềm nở.
“Diệp Phi, đây ăn cái này đi”
Đường Tam Quốc tự tay rót cho Diệp Phi một chén rượu: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc chị em Nhược Tuyết”
“Ông Đường, ông khách sáo quá rồi”
Diệp Phi cười cụng ly với Đường Tam Quốc, sau đó uống cạn.
“Cậu vẫn còn chiếc đồng hồ này à?”
Bỗng nhiên Đường Tam Quốc hơi nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay của Diệp Phi, cười nói: “Đã từ cả nửa thế kỷ trước rồi, đeo nó làm gì?”
Cậu còn “Đánh mất nó rồi, đây đều là do tôi không tôn trọng nó, đeo cái này đi..”