Chương :
Trong ánh mắt anh xoẹt qua một tia hoài nghi, nghiêng tai ra nghe động tĩnh ở bên ngoài, nghe được ở bên trong biệt thự phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Phú Qúy, cậu khóa kỹ xe rồi chờ ở đây.”
Diệp Phi suy nghĩ một hồi rồi mở cửa xe bước xuống, tiện tay lấy vài mảnh đá vụn, sau đó đi về phía âm thanh phát ra.
Hoàng Chấn Đông hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút giao tình với anh, Diệp Phi nghĩ muốn dò xét đến tột cùng xem Sao.
Khu biệt thự rất lớn thế nhưng lại rất tan hoang, cỏ dại mọc thành cụm, còn có không ít xi măng với gạch bỏ đi nữa, nó không hề có dấu vết gì lưu lại, rất khó để đi.
Mười máy phút sau, Diệp Phi xuất hiện ở cửa căn biệt thự cũ nát.
Diệp Phi nhìn thấy bên trong sân căn biệt thự, thân hình cao lớn của Hoàng Chấn Đông đang nằm ở đó, quần áo tả tơi, tai bị trầy xước, vai bị trúng tên, cả người toàn máu là máu.
Miệng chảy đầy máu.
Lúc này anh ta tựa như một con dã thú sắp chét vậy, ánh mắt tuyệt vọng nằm trên mặt đất, trong miệng có không ít bùn đất với cỏ dại, thi thoảng lại thở dốc.
Bên cạnh anh ta có ba nam hai nữ đang đứng, ai nấy đều mặc áo sơ mi, quần dài, đi giầy đen, trông giống như người môi giới.
Người phụ nữ mắt phượng cầm đầu còn có vài phần tư sắc, chỉ là ánh mắt quá lạnh lùng, khóe miệng nhéch lên một độ cong điều đó càng tỏ rõ sự miệt thị của cô ta đối với mạng sống.
“Hoàng Chấn Đông, chạy khá lắm, đã đuổi anh tận mười mắy km, chúng tôi cũng mệt chết đi được.”
“Chỉ là, anh mà không đáp ứng chúng tôi giết Đỗ Thiên Hồ, chúng tôi làm sao có thể để cho anh chạy mất cơ chứ?”
Lúc này, người phụ nữ mắt xếch đang đeo một đôi gang tay trắng, ảnh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Chán Đông đang nằm trên mặt đất.
Một người đồng bọn của cô ta lấy ra một cái lọ trong suốt.
Bên trong có chứa một con côn trùng nhỏ màu đỏ, có hai cái đầu, vừa dài lại vừa mập, trông rất khủng khiếp.
Hoàng Chấn Đông cười lạnh: “Thắng làm vua thua làm giặc, rơi vào tay của bọn mày coi như tao thua.”
“Chỉ là bọn mày dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy thì gọi gì là anh hùng hảo hán chứ?”
Anh ta thở ra một hơi: “Nói cho bọn mày biết, tao tuyệt đối sẽ không phản bội anh Đỗ, có gan thì dùng một đao giết tao luôn đi.”
“Rất có nghĩa khí, rất mạnh mẽ, tôi rất thích, thế nhưng đáng tiếc nó chả có cái tác dụng gì cả.”
Người phụ nữ mắt phượng cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần tôi đâm xuyên tim anh rồi đút con sâu độc này xuống, chỉ cần ba phút anh nhát định sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ.”
Sắc mặt của Hoàng Chấn Đông thay đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào con sâu màu đỏ, anh hiển nhiên là biết họ có ý đồ gì.
Anh ta hét lên một tiếng: “Bọn mày quá vô sỉ rồi.”
Người phụ nữ mắt phượng nhàn nhạt lên tiếng: “Chỉ cần có thể khiến cho Đỗ Thiên Hồ chết thì thủ đoạn vô sỉ hơn nữa cũng tính là gì chứ?”
Âm thanh của Hoàng Chắn Đông càng thêm sắc bén: “Khi đó đám Tống Hồng Nhan trục xuất các người đi, các người lại ngu ngốc đi tìm anh Đỗ tính sổ?”
“Tôi không ngu, anh không ngu, anh Giang lại càng không ngu.”
Người phụ nữ mắt phượng cười duyên: “Nếu như khi đó không có Đỗ Thiên Hổ ủng hộ, đám Tống Hồng Nhan làm sao có thể trục xuất được bọn này?”
Thương hội Tứ Hải làm sao có thể hoàn toàn tiếp nhận đám kinh doanh ngầm chúng tôi?”
“Vậy nên lần này anh Giang trở về chính là để tính sổ với Đỗ Thiên Hỗ một lần cho rõ ràng.”
Cô ta nhẹ thở dài một hơi: “Sáu năm rồi, đã sáu năm rồi, đời người có mấy cái sáu năm chứ, néu như không bị các người ám toán thì giờ đây anh Giang đã có thể làm vua ở Trung Hải này rôi.”
“Hừ, loại người tiểu nhân như Qúa Giang Long, đừng có nói là sau năm, cho dù sáu mươi năm đi chăng nữa thì anh ta cũng không có khả năng để trở thành vua của Trung Hải.”
Hoàng Chấn Đông vô cùng tức giận: “Hối tiếc duy nhất của tao chính là khi đó không để cho anh Đỗ đuổi cùng giết tận hết đám chúng mày.”
“Không có cái gì là triệt để cả, đó là do các người ngu vậy nên đừng có trách người khác làm gì.”
Người phụ nữ mắt xếch cười cười: “Anh hãy cam chịu số phận đi, có điều anh cũng không cần lo lắng, Tống Hồng Nhan bọn họ rất nhanh cũng sẽ đuổi kịp tới thôi.”