Chương :
“Nhưng mỗi người họ chỉ nhận được có triệu đồng, ông có thế cùng với thân nhân những người gặp nạn giải thích một chút chuyện thực tế có được không?”
“Còn có Chu Đại Quý, ông cắt xén tiền ăn của công nhân khiến chất lượng bữa ăn của họ giảm nghiêm trọng còn chưa nói xong vậy sao lại chiếm cả vợ của mấy người họ nữa chứ?”
“Ông coi mấy người công nhân của mình coi như anh em nên coi vợ của họ coi như vợ của mình luôn sao?”
Diệp Phi cầm tài liệu mà Thái Linh Chỉ tìm hiểu được và bắt đầu dọc, không khách khí chút nào mà làm khó dễ ba tên đốc công trưởng.
Miệng lưỡi sắc sảo, lời lẽ như dao khoét vào lỗi làm của từng tên.
Quả nhiên, vừa bị nhắc tới thì lập tức giật nảy mình rồi quay sang nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt khó tin Ngay cả điện thoại trên tay đang gọi người cũng không dám bấm nữa Những chuyện này đều là những việc bọn họ làm mà không muốn cho ai biết, bọn họ che giấu rất tốt, hầu như không để lại bất kì manh mối gì nhưng đến lúc này, họ vẫn không tài nào hiểu nối, tại sao Diệp Phi lại biết rõ nhiều chuyện đến vậy.
Đường Nhược Tuyết và Cao Tịnh nghe xong cũng giật mình không thôi, kinh ngạc nhìn Diệp Phi, không rõ tại sao anh lại hiểu những việc đồi bại của ba kẻ này đến vậy.
“Không sao đâu, mọi người cứ tiếp tục gọi điện đi, mau gọi người tới đi”
Diệp Phi đi tới trước mặt bọn họ: “Đợi lát nữa họ đến đông đủ, tôi thử nói mấy câu trước mặt họ, xem họ sẽ phản ứng như thế nào”
Ba người Lưu Phú Quý mí mắt giật giật, sắc mặt trắng bệch, không còn dám hành động ngu ngốc nữa.
Bị dọa sợ Diệp Phi lấy điện thoại ra trước mặt Miêu Bá Hổ: “Cùng nhau gọi đi, t gọi cho tổng cục thuế nhé, còn ông gọi cho người nhà người tai nạn lao động, ông gọi cho các công nhân.
“Cậu, cậu thanh niên, đợi đã, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lâm”
“Đúng vậy, chỉ là do chúng tôi uống quá nhiều lên ăn nói hồ đồ, hành động lỗ mãng thôi “Mỗi người cho nhau một con đường, sau này vẫn còn cần hợp tác lâu dài mà”
“Hợp tác lâu năm như vậy, cho đối phương chút thể diện, được chứ.
Ba tên đốc công vội vàng kéo tay Diệp Phi, cái thái độ xoay chuyển độ, nào còn vẻ cương ngạnh, ương bướng như vừa rồi.
Kẻ nào kẻ ấy đều khom lưng uốn gối cầu xin Diệp Phi đừng tố cáo họ.
Ba người họ biết rõ, một khi những chuyện này bị phơi ra ngoài ánh sáng thì tên tuổi bọn họ trong giới kiến trúc sẽ bị người gạch tên, có thể bị đám công nhân đánh hội đồng, thậm chí phải đối diện với pháp luật.
“Bốp!”
“Cho các người cơ hội còn không biết tận dụng lấy”
“Bốp!”
“Đã lựa chọn con đường này sao không làm tới cùng? Ép buộc người khác sau giờ lại cậu xin à? Xin cái đâu ông!”
“Bốp”
“Lúc tới nơi này gây sự sao không hô tha nhau một con đường sống đi?”
“Bốn “Ở trước mặt tôi ông còn đòi mặt mũi, danh dự cái mẹ gì..”
Diệp Phi không nói nhảm, anh không hề lưu tình mà tát bôm bốp lên mặt đám người Lưu Phú Quý, tát qua tát lại, tát đến mức ba tên này mặt mũi bầm dập, má sưng vù, mũi gần như vẹo hẳn sang một bên.
Dù bị đánh thảm như vậy nhưng ba tên đốc công trưởng lại không dám ho he nửa lời, chỉ tùy Diệp Phi muốn đánh, muốn chửi thế nào cũng được, giống như lúc bọn họ bắt nạt đám người Tân Thế Kiệt vậy.
Cao Tịnh nhìn cảnh này cũng cảm thấy bố tức.
“Cút đi!”
Đánh đủ ba tên xong, Diệp Phi đạp mạnh một cái khiến bọn họ lộn nhào ra đất: “Dẫn theo người của đám các ông cút cho tôi, tiền công lần này, ba người các ông tự đi mà lo liệu”