Chương :
Ngựa điên! Không ai nghĩ rằng con ngựa chiến này lại đột nhiên điên cuồng, bất chấp tất cả lao tới Uông Kiều Sở.
Khí thế như hồng, uy áp kinh người.
Con ngựa này thuộc giống ngựa nặng, thể trọng lên tới một nghìn cân, có thể đánh bay mười người đàn ông trưởng thành chỉ trong một khoảnh khắc.
Mặc dù Uông Kiều Sở bình thường cũng tập thể thao, cũng biết được một chút chiêu thức, nhưng như thế là không đủ đối phó với con ngựa chiến này.
Chỉ cần bị tấn công trực diện, ước chừng người cả thôn phải đến nhà họ Uông dự tang lễ mất.
Hàng chục người có mặt tại đây đều bất ngờ đến ngưng thở, họ thậm chí còn không thể kêu lên một tiếng cẩn thận mà chỉ nhìn con ngựa đang lao tới với khuôn mặt xám xịt Gương mặt đang tươi cười của Uông Kiều Sở cứng đơ, toàn thân lạnh lẽo.
Đừng nói là đối kháng, đến tránh đi hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Con ngựa chiến lao tới.
“Giết..” Vào lúc này, một bóng người nhanh chóng nhảy từ trên bục cao xuống, hét lên trước mặt Uông Kiều Sở.
Tiếp theo đó, thắt lưng của anh ta chùng xuống, hai tay vươn ra, một tay cố gắng giữ lấy đầu con ngựa chiến.
“Két” Một tiếng động lớn, con ngựa đen vẫn giữ nguyên trạng thái tấn công, liều mạng lao về phía Miêu Kính Vân.
Một lực mạnh mẽ đánh vào hai cánh tay Miêu Kính Vân, lan ra toàn bộ cơ thể anh ta, khiến hai chân anh ta lê ba bốn mét trên mặt đất.
Đồng thời, móng ngựa xuyên qua, không ngừng công kích vào ngực Miêu Kính Vân.
“Bang bang bang..” Miêu Kính Vân cũng rống lên, hai tay ép lại, cánh tay cũng thu hẹp lại, muốn ngăn cản sự tấn công của móng ngựa.
Chỉ nghe thấy một loạt va chạm, Miêu Kính Vân rung lên như thế bị trúng đạn, hai chân không bước vào đường đua dính đầy bùn đất.
Chỉ là cuối cùng Miêu Kính Vân vẫn chưa bị ném ngã, cũng không bị lật đổ, cố gắng trấn áp sự công kích của con ngựa chiến đang điên cuồng.
Vài giây sau, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng Miêu Kính Vân, tốc độ của con ngựa cũng chậm lại Mọi người hoàn toàn choáng váng, Không ngờ Miêu Kính Vân lại mạnh mẽ như vậy, dù là sức mạnh hay tốc độ, anh ta đều có thể ngang hàng với con ngựa quý này.
“Giết..” Miêu Kính Vân không lãng phí bất kỳ cơ hội nào, anh ta hét lên, dùng hai tay ấn đầu ngựa, nhảy lên cao.
Tiếp đó anh ta giáng vào đầu con ngựa một cú đấm.
Nắm đấm của anh đánh ra dùng toàn bộ sức lực, con ngựa dù có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi Nghe tiếng rắc một tiếng, rất nhiều máu tươi trào ra.
“Bang bang bang.” Miêu Kính Vân không dừng lại, đấm này đến đấm khác, liên tiếp rơi xuống như mưa.
Xương cốt vang lên tiếng răng rắc, răng rắc, máu tươi cũng từng đợt từng đợt trào ra.
Vô số người hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Sợ hãi sức mạnh của Miêu Kính Vân, sợ hãi cơn thịnh nộ của anh ta, sợ hãi sự tàn bạo của anh ta.
“Bùm..” Con ngựa đen sắp chết kêu lên, đột nhiên bỏ qua Miêu Kính Vân, nghiêng người lảo đảo vài mét rồi ngã xuống.
Hộp sọ vỡ vụn, máu trào ra dữ dội.
Con ngựa đen cứ như bị búa đập nát, nửa đầu con ngựa gục xuống, rõ ràng đây là vết thương trí mạng.
Miêu Kính Vân quỳ nửa người trên đường đua, phun ra một ngụm máu, phía sau hẳn ta một mét là Uông Kiều Sở.
“Bang bang bang.” Vài tên vệ sĩ của nhà họ Uông phản ứng kịp, lao tới bắn loạn xạ vào con ngựa chiến.
Giữa hàng chục viên đạn, con ngựa kêu lên thảm thiết vài tiếng, co giật hai lần rồi chết hẳn.