Chương :
Trong khi nói, cô ấy gõ một vài ngón tay vào màn hình, camera truyền hình từ đường đua sang phòng VIP.
Nơi mà Lâm Bách Thuận vừa ngồi ở đó.
‘Vẻ mặt Lâm Bách Thuận đanh lại: “Có cần nói với hội trưởng Phi một tiếng không?”
Tống Hồng Yên liếc hắn một cái: “Anh cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt sắc bén khó tả, mí mắt của Lâm Bách Thuận giật giật, lập tức im miệng, biết rằng mình đã động chạm đến điều gì đó.
số việc có thể nhắc đến, một số việc thực sự là không được nhắc đến.
“Yên tâm đi, Diệp Phi có thể chống đỡ được, hơn nữa cứ xem như giúp anh ấy càng trưởng thành hơn vậy”
Tống Hồng Yên thu lại ánh mắt, lại nhìn xuống tờ tạp chí, nói: “Không trải qua thăng trầm, anh ấy làm sao có thể đứng vững ở Long Đô..” Sau đó cô nhìn Miêu Giá Y xông vào phòng VIP trên màn hình: “Người phụ nữ này… Không thể giữ lại!”
Mặc dù Tống Hồng Yên không nói với Diệp Phi về việc ở hội ngựa, nhưng Diệp Phi vẫn nhận được tin vào buổi tối.
Thái Linh Chi đem toàn bộ sự việc kế lại với Diệp Phi Diệp Phi mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, anh cho rằng đó chỉ là ý trời, đồng thời lấy làm tiếc vì con ngựa văn chưa thể vì dân trừ hại Nhưng sau khi tiếc nuối xong, anh lập tức thông báo cho Đường Nhược Tuyết dặn dò cô phải hoàn toàn cấn thận.
Để chuyển sự chú ý sau sự cố tặng ngựa, Miêu Kính Vân có lẽ sẽ đem sự việc này đổ hết lên đầu Đường Nhược Tuyết.
Sự việc đúng như Diệp Phi dự đoán, trong hai ngày tiếp theo, tập đoàn Đường thị đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Nếu không phải là bảo vệ bị người ta gây mê rồi bỏ lại trên đường, thì cũng là các thiết bị điện bị hư hỏng, hệ thống sưởi cũng đột ngột bị phá hủy khiến nhiều người lạnh cóng.
Khuôn mặt xinh xãn của Đường Nhược Tuyết lúc này rất khó coi, nhưng cô văn bình tĩnh chỉ huy, giải quyết từng vấn đề một.
Diệp Phi cũng thúc giục Dương Kiếm Hùng cử cảnh sát đến Tòa nhà họ Đường Nhưng vụ tai nạn xe hơi của một số giám đốc điều hành cấp cao phía Tân Thế Kiệt đúng là đã khiến Đường Nhược Tuyết tức giận.
Đến gần năm giờ chiều, cô ném tập tài liệu, cầm túi xách và nói với Diệp Phí: “Đi, đi cùng tôi đến hội Đông Sơn gặp Miêu Kính Vân”
Diệp Phi vừa theo cô, vừa ngạc nhiên hỏi: “Em đã hẹn với Miêu Kính Vân để đàm phán sao?”
“Tôi đã nhờ một người trung gian liên hệ với anh ta”
Đường Nhược Tuyết nhanh chóng đáp lại: “Bảo Miêu Kính Vân ra mặt nói rõ nếu hắn không xuất hiện, ngày mai tôi sẽ trả thù toàn diện”
Diệp Phi khế nhíu mày: “Trừ phi em từ bỏ việc đi làm chứng, nếu không cuộc đàm phán này sẽ không có ý nghĩa gì”
“Từ bỏ làm chứng?”
Đường Nhược Tuyết không chút do dự lắc đầu: “Miêu Truy Phong đã giết nhiều người như vậy, vẫn còn rất nhiều người vô tội, em làm sao có thể từ bỏ việc làm chứng.”
Diệp Phí biết tính tình của cô, chỉ đành cười khố, không tiếp tục khuyên nhủ nữa.
“Yên tâm đi, lần đàm phán này em đã nhờ Kiều Hoan Viên giúp em làm trung gian Đường Nhược Tuyết bổ sung thêm một câu: “Cô ấy cũng giống Lục Khanh, đều là những người giỏi giao tiếp ở Long Đô, có quan hệ rộng rãi và cả năng lực, tất nhiều người đều là thông qua cô ấy để ngồi xuống hóa giải ân oán”
“Miêu Kính Vân vừa mới tới Long Đô, còn chưa đứng vững nên sẽ nể mặt cô ấy”
“Tóm lại, hôm nay nhất định phải đưa ra một kết luận, nếu không hai bên sẽ tiến tới khai chiến toàn diện.”