Chương :
“Nếu có ông ta đứng ra, bất kể là Miêu Kinh Vân hay là Uông Kiều Sở chắc chắn cũng không dám làm xẵng làm bậy”
Triệu Bích Nhi nhắc nhở Đường Nhược Tuyết một câu: “Nếu không làm vậy thì chỉ sợ sau này cô sẽ gặp rất nhiều phiền phức”
Khuôn mặt xinh xắn của Đường Nhược Tuyết không có mấy thay đổi, cô xoay người rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Đường Môn đang chờ tôi gặp xui xẻo, sao họ có thể giúp tôi được chứ?”
Kiều Hoan Viên và Triệu Bích Nhi im lặng khi nghe những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của họ có chứt bất lực, hiển nhiên họ biết làn sóng u ám của Đường Môn đang trào dâng.
“Đừng lo lắng cho tôi”
“Mặc dù hôm nay không thể đạt được hòa giải, nhưng chúng ta cũnh đã tỏ thái độ và giáng cho phía bên kia một đòn nặng. Tôi nghĩ Miêu Kinh Vân sẽ có chút kiêng ky”
Đường Nhược Tuyết trấn an hai người: “Hơn nữa, cho dù đấu đến chết mới thôi thì tôi cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho bọn họ nhào nặn”
“Đừng quên trong tay tôi còn có mười ba chỉ, còn có trăm tỷ quý cần dùng”
“Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bỏ ra vài tỷ để thuê sát thủ”
Hai người phụ nữ này cũng có thể được coi là bạn tốt của cô cho nên Đường Nhược Tuyết không muốn họ lo lắng quá nhiều.
“Đúng vậy, mười ba chỉ hiện giờ so với khi Đường Hy Phượng nảm quyền đã mạnh hơn nhiều”
Kiều Hoan Viên khẽ gật đầu, mười ba chỉ lạc đà gầy còn lớn hơn cả ngựa béo, một trận chiến nhỏ làm đuôi to khó vẫy chịu thiệt thòi nhưng bọn họ sẽ không bao giờ thua nhà họ Miêu.
Bây giờ Đường Nhược Tuyết đang ở thế bị động, nhưng tính cách của cô không thích đánh đánh giết giết, nếu không phải vậy thì Miêu Kinh Vân sẽ sớm như gặp phải kẻ địch mạnh, không dám ngông cuồng như vậy rồi.
Vì vậy vẻ mặt của cô ta cũng bình tĩnh lại một chút, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó liền mỉm cười: “Bà Tưởng cũng có thù hận với Miêu Kinh Vân, hôm nào tôi sẽ giới thiệu với cô”
“Thêm một người bạn thì nhiều thêm một con đường, thêm một đồng minh thì thêm một sức mạnh”
Cô ta thật lòng muốn giúp Đường Nhược Tuyên: “Tiếc là tôi không có thực lực gì nếu không tôi sẽ kề vai chiến đấu với cô”
Gã đàn ông to lớn đó suýt chút nữa đã bổ nát đầu cô ta, nên trong lòng cô ta ít nhiều cũng tích tụ lửa giận.
Đường Nhược Tuyết cười gật đầu: “Cảm ơn Hoan Viên, cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, hôm nào mời bà Tưởng đi, tôi sẽ đứng ra làm chủ tiệc.”
“Được, tôi sẽ thu xếp”
Kiều Hoan Viên điềm đạm cười, sau đó nhìn Diệp Phi: “Vệ sĩ này của cô có vẻ lợi hại, đánh hai tên thuộc hạ của Miêu Kinh Vân chẳng khác nào đánh chó.”
Cô ta vô cùng có hứng thú với Diệp Phi: “Có anh ta đi theo bảo vệ bên cạnh cô thì cũng không cần phải lo lắng về sự an toàn của cô”
Triệu Bích Nhi cũng thoải mái mà cười: “Nhược Tuyết, vượt qua lần khủng hoảng này, cô nhường người vệ sĩ này cho tôi được không?”
“Cô thuê anh ta bao nhiêu thì tôi sẽ thuê với giá gấp đôi”
Cô ta đến gần Diệp Phi, nở nụ cười như hoa lan nói: “Em trai, thế nào? Có đồng ý theo bảo vệ bên cạnh chị gái này không?”
Nghĩ đến chuyện Diệp Phi đại sát tứ phương vừa rồi, nhất là hành động giãm lên người gã đàn ông to lớn, Triệu Bích Nhi liền cảm thấy nóng hết cả người.