Bà không biết thân thủ của con trai mình có bao nhiêu lợi hại, nhưng bà biết rằng sát thủ đều là những nhân vật khó giải quyết, tất cả những sát thủ trên tivi đều rất lợi hại.
Lo lắng cho sự sống chết của Diệp Phi, bà rầm một cái quỷ xuống trước mặt Tiết Vô Danh dập đầu cầu xin “Ding!” Cũng vào lúc này, điện thoại di động của Tiết Vô Danh rung lên, sau khi tiếp điện thoại, ông ta ngay lập tức biến sắc: “Cái gì? Bị tiêu diệt hoàn toàn?”
‘Vẻ mặt của Thẩm Bích Cầm buông lỏng.
Dù không biết nội dung của cuộc gọi đó là gì nhưng nhìn vẻ mặt khó coi của Tiết Vô Danh, bà có thế đoán được Diệp Phi đã an toàn.
Mặt của Diệp Vô Cửu không chút cảm xúc, như thể ông đã sớm biết Diệp Phi sẽ không sao.
“Ông Tiết, tha cho con trai của tôi đi, ông muốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẽ cho ông”
“Chúng tôi cũng sẽ không truy cứu các ông, chúng tôi cũng sẽ không truy cứu người đứng sau, chúng tôi sẽ giúp ông bồi thường cho họ”
“Chỉ cần ông buông tha cho Diệp Phi..” Thấm Bích Cầm tận dụng mọi thời cơ, mong rằng Tiết Vô Danh biết khó mà tút lui và cho Diệp Phi một con đường sống.
Mà trong nhận thức của bà, sát thủ giết người vì tiền, hiện tại giá trị thị trường của trà thảo mộc Thái Bà cao như vậy, như thế cũng đủ cho bọn người Tiết Vô Danh động lòng, “Bà Diệp, bà có. đứa con trai tốt đó”
Tiết Vô Danh phản ứng sau cú sốc, giơ ngón tay cái lên mỉm cười với Thẩm Bích Cầm: “Con trai của bà không chỉ phá vòng vây sống sót mà còn giết hơn người của chúng tôi, ngay cả Sửu Ngưu đại nhân cũng chết trong tay cậu tạ”
“Diệp Phi rất lợi hại, con trai ngoan, con trai của các người thật gi Tiết Vô Danh thay đối dáng vẻ hiền lành vô hại, tiếng cười của ông ta trở nên quỷ dị chói tai, rõ ràng là bị kích thích bởi tin tức vừa nhận được.
Mặc dù tối nay ông ta theo kế hoạch của Sửu Ngưu đại nhân tìm thêm bảo hiểm nhưng ông ta rõ ràng không nghĩ rằng Diệp Phi có thể ra khỏi nghĩa trang, ai ngờ rằng Diệp Phi còn giết chết luôn Sửu Ngưu đại nhân.
Có hơn một trăm sát thủ tinh nhuệ, làm như thế nào Tiết Vô Danh cũng.
không thể tưởng tượng được, Diệp Phi lấy từ đâu ra nhiều tinh thần và thể chất như vậy chứ?
Chẳng lế là Diệp Trấn Đông đã ra tay rồi?
Nhưng dù thế nào đi nữa thì Diệp Phi cũng phải chết.
Ông ta cũng giống như Sửu Ngưu đại nhân, cho dù như thế nào cũng không ngờ đến là”Kinh Thái Cực” của Diệp Phi đã giúp anh ta sống sót.
Nhìn thấy dáng vẻ âm dương quái khí của Tiết Vô Danh, Thẩm Bích Cầm rùng mình, cảm nhận được sự nguy hiểm và sát khí đang tỏa ra của đối phương.
Chỉ là rất nhanh sau đó bà lại tìm về dũng khí của mình, quay về phía Tiết ‘Vô Danh mà dập đầu cầu xin.
“Xin lỗi, xin lỗi, ông Tiết, Diệp Phi không phải cố ý, thắng bé chỉ muốn bảo vệ bản thân mình thôi”
Thẩm Bích Cầm vẫn van xin Tiết Vô Danh như cũ: “Người bị thương, người chết, tất cả bao nhiêu tiền, chúng tôi cũng sẽ bồi thường hết. Nếu không các.
ông còn không hả giận thì hãy để Diệp Phi ngồi tù”
“Các người tha cho thẳng bé một lần có được không?”
Bà mong rằng Tiết Vô Danh có thể giơ cao đánh khẽ, tuy răng Diệp Phi chỉ là con nuôi, nhưng đối với bà Diệp Phi chính là cả sinh mạng của bà.
“Đừng nói với tôi những thứ vô dụng này”
Giọng Tiết Vô Danh chùng xuống: “Gọi ngay cho Diệp Phi rồi bảo cậu ta trở về nhà họ Diệp ở Thiên Thành một mình”