Chương :
Diệp Phi khi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, bố và mẹ cứ đi một vòng đi, cứ để tổng giám đốc Hàn xử lý chuyện của công ty”
“Nhưng mà bố mẹ phải dân theo nhóm người của Lưu Phú Quý”
Anh đưa ra một yêu cầu: “Không có ai ở bên cạnh bảo vệ hai người con không yên lòng để hai người đi ra ngoài”
“Cái này… được, chỉ là khổ thân cho Phú Quý phải chăm sóc cho hai cái thân già này”
Diệp Vô Cửu cười vỗ vỗ vai Lưu Phú Quý: “Khổ cực cho cậu rồi, Phú Quý”
‘Vẻ mặt Lưu Phú Quý cảm kích: “Chú, dì, tối hôm qua con không có bảo vệ tốt cho hai người, con cảm thấy thật có lỗi, cảm ơn chú đã cho con cơ hội”
Trong lòng anh ta biết rằng đây là niềm an ủi của Diệp Phi và Diệp Vô Cửu đối với anh ta, để anh ta té ngã từ nơi nào thì đứng lên từ nơi đó.
“Đừng nghĩ vậy”
Diệp Phi mỉm cười và khoác tay Lưu Phú Quý “Đêm qua kẻ địch rất mạnh, cậu có thể biểu hiện như vậy là rất tốt rồi Sau khi mấy người nói chuyện phiếm một chút thì bọn họ tách ra, Lưu Phú Quý về phòng nghỉ ngơi, Diệp Vô Cửu đi lên chăm sóc Thấm Bích Cầm, Hàn Kiếm Phong vội vàng trở lại công ty quản lý sự vụ.
Diệp Phi bước ra ngoài cửa hít thở không khí trong lành.
“Ding!”
Ngay khi Diệp Phi vươn vai dãn gân dãn cốt một chút thì điện thoại di động trong túi anh run lên Diệp Phi liếc nhìn dấy số rồi đeo tai nghe trả lời: “Đông Tinh, mọi chuyện thế nào rồi?”
“Anh Phi, em xin lỗi”
Bên tai Diệp Phi truyền đến giọng nói cung kính của Thẩm Đông Tinh.
“Em đã nảm quyền kiểm soát trang viên của nhà họ Thẩm và công ty, nhưng cụ ngoại và vợ chồng Thẩm Bảo Đông đã bỏ chạy suốt đêm”
Cậu ta cẩn thận từng li từng tí bổ sung thêm một câu: “Em nghe người nhà họ Thẩm nói, cụ ngoại đi ra ngoài cả đêm, mãi cho đến sáng cũng không thấy họ trở về: “Chạy rồi sao?”
Diệp Phi nhẹ nhàng nói: “Chứng minh thư và hộ chiếu của họ đã bị hạn chế, họ không thể trốn thoát bằng máy bay và đường sắt cao tốc, bên phía xuất nhập cảnh cũng sẽ từ chối bọn họ”
“Bọn họ chạy đi hướng nào?”
Diệp Phi trả lời: “Vượt biên? Muốn từ Thiên Thành vượt biên ra nước ngoài thì một đêm không đủ”
“Em sẽ điều tra cẩn thận.
Thẩm Đông Tinh thở ra một hơi dài: “Mấy tỷ tiền mặt trong tay cụ ngoại đều đã quăng ra ngoài hết rì “Họ lấy được sự che chở của ông Kim Hào, lên con tàu xa hoa dưới danh nghĩa của Kim Thị”
“Con tàu du lịch này không chỉ được đăng ký với tên công dân nước ngoài, nó được trang bị nhân viên an ninh, hơn nữa trên đó cũng có hàng trăm người giàu có tham quan phỏng vấn trên đó”
Giọng điệu của Thẩm Đông Tinh nghiêm nghị: “Chúng ta không có quyền hạn thì không được lên tàu”
Diệp Phí khẽ nhíu mày: “Ông Kim Hào?”
“Đây là một gia tộc có trăm năm lịch sử ở Đông Nam Á, người có tiền, có súng và có địa bàn”
Thẩm Đông Tỉnh giải thích ngắn gọn: “Thế lực của ông ta chỉ đứng sau Sai Bá”
“Mặc kệ ông ta có lai lịch gì”
Diệp Phi lạnh giọng: “Cụ ngoại đâu?”
“Tàu du lịch hiện đã đến Nam Lăng”
‘Thẩm Đông Tỉnh vội vàng thông báo tình hình: “Ngày mai sẽ đến Cảng Thành”
“Báo cho Giang Hoành Đội”
Diệp Phi ra lệnh một tiếng: “Chặn sông!”