Chương :
“Sáng hôm nay, tập đoàn Thấm Thị bị bắt vì trốn thuế, hàng chục thành viên chủ chốt và con cháu của nhà họ của Thẩm cũng đã bị bắt, một số quỹ lưu hành cũng bị đóng băng”
“Ba trang viên của nhà họ Thẩm cũng đã bị người ta bao vây chiếm cứ, các bên ở Thiên Thành đang tận lực truy tìm tung tích của chúng ta”
Thẩm Bảo Đông vẻ mặt kính nể nhìn về phía cụ ngoại: “Cháu nghe nói rằng Diệp Phi đang treo thưởng tỷ để bắt chúng ta”
Trong lòng Trương Tú Tuyết khẽ kêu lên: “Thật là khốn khiếp mà, thật sự đã xuống tay rồi sao?”
“Gia tài mấy tỷ này làm lợi cho mấy mẹ con sói mắt trắng đó”
“Thẩm Bích Cầm này thật sự vô tình vô nghĩa mà, nói thế nào thì chúng ta cũng đã có công dưỡng dục bà ta nhiều năm như vậy rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, hơn nữa mọi người còn có chứt huyết thống”
“Không phải chỉ gọi sát thủ đến giết bọn họ thôi sao?”
“Dù gì thì cũng không có thành công giết chết, bọn họ vậy mà lại đuổi tận giết tuyệt chúng ta như vậy à!”
Dù đã tránh được một kiếp nhưng bà ta cũng vẫn rất đau lòng: “Năm đó chúng ta không nên nuôi con tiện nhân đó.
“Đừng oán hận nữa, nói chuyện chính sự đi.”
Thẩm Bảo Đông ngắt lời vợ, sau đó nhìn cụ ngoại của mình, hỏi: “Cụ ngoại, Diệp Phi đã đưa ra phần thưởng tỷ nhân dân tệ để bắt chúng ta, điều này có thế cho thấy nó đã quyết tâm nhất định phải diệt chúng ta cho bằng được”
“Lấy những mối quan hệ mà nó có chắc chắn có thể tra ra được chúng ta đang ở trên Du thuyền Victoria này”
“Cụ ngoại xem, Diệp Phi có dẫn người đuổi theo chúng ta hay không?”
Trong mắt Thẩm Bảo Đông hiện lên một tia lo lắng: “Sớm biết như thế này thì chúng ta cứ ngồi chuyến bay quốc tế đi Cảng Thành cho rồi”
“Ngu xuẩn!”
Cụ ngoại mang theo vẻ trách móc nhìn Thấm Bảo Đông: “Với năng lực hiện tại của Diệp Phi thì chỉ cần đánh tiếng một chút là có thể hạn chế việc nhập cảnh của chúng ta”
“Anh nghĩ chúng ta có thể đi bằng tàu cao tốc hay bắng máy bay sao? Tôi sợ rằng chúng ta chưa hạ cánh đã bị bắt rồi”
“Mặc dù đi Du thuyền Victoria chậm hơn một chút, sẽ mất hai ngày mới có thể đến Cảng Thành, nhưng nó đủ an toàn”
“Ngoại trừ nó là một tàu du lịch nước ngoài mà sau lưng nó chính là ông Kim Hào”
“Ông Kim Hào này không chỉ là một doanh nhân có tiếng ở Đông Nam Á, mà trong tay ông ta có hơn lực lượng vũ trang ở khu Tam Giác Vàng”
“Nhân mạch của ông ta, xuất thân của ông ta, những mối quan hệ của ông ta đều chứng tỏ chiếc du thuyền này của ông ta là thần thánh và bất khả xâm phạm”
“Cho dù Diệp Phi biết chúng ta đang ở trên thuyền thì nó cũng không dám ra tay đối phó chúng ta”
“Nó dám xông lên bắt lấy chúng ta thì chính là đắc tội với ông Kim Hào, không cần chúng ta làm gì cả, cao thủ nhà họ Kim cũng xé nát Diệp Phi”
“Dù sao thì chúng ta cũng đã nộp bốn tỷ phí bảo kê rồi”
Dáng vẻ cụ ngoại trông đầy mưu mô: “Ngay cả chúng ta cũng không bảo vệ được thì sau này làm sao nhà họ Kim còn có chỗ đứng chứ?”
Thẩm Bảo Đông gật gù: “Cháu hiểu rồi, cháu tin tưởng nhà họ Kim nhất định sẽ bảo vệ chúng ta, nhưng cháu lo lắng rằng họ sẽ không thể ngăn chặn Diệp Phi”
“Ấu trĩ, anh không nên nói những lời như vậy”