Chương :
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thần Hi có một chút lạnh lùng: “Diệp Phi, tên khốn đó vậy mà hại chúng ta chịu khổ như thế”
“Nhìn thì có vẻ như điều đó chỉ đơn giản là tước đi vị trí của mẹ trong bất động sản Thiên Quân, nhưng thực ra nó chính là đang chặt đứt lối thoát của mẹ con chúng ta”
“Mấy tháng nay không những không có tìm được chuyện làm ăn nào mà ngay cả con cũng không thể tìm được công việc”
“Nhưng mà bây giờ ổn rồi, mọi thứ đều đã trôi qua rồi”
“Chúng ta không chỉ lấy lại chỗ đứng ở Đông Nam Á mà còn nhận được một tỷ hỗ trợ từ cậu Kim, và quan trọng nhất là được nhà họ Kim mạnh mế che chở”
“Nhiều nhất là hai năm, chúng ta có thể lấy trở lại ánh hào quang và đạt đến đỉnh cao năm xưa”
Bà ta từng hối hận vì đã nhìn lầm Diệp Phi mà đế người chống lưng lớn như vậy bị chính tay mình hủy đi, khiến hai mẹ con họ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ bà ta đã có thể quật khởi một lần nữa, bà cảm thấy thật may mắn vì mình đã thay con gái tìm đối tượng, nếu không con gái bà ta sẽ không gặp được thiếu gia giàu có như Kim Văn Đô.
“Trở lại đỉnh vinh quang thì tính là cái gì chứ? Đạt tới đỉnh cao như trong quá khứ là cái gì?”
Trần Tích Mặc đưa tay kéo thẳng sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô ta, giọng điệu mang theo vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng thấy.
“Chúng ta còn phải ngã từ nơi nào thì đứng dậy thì nơi đó”
“Chúng ta không chỉ phải trở lại thành lập một công ty để kiếm nhiều tiên, mà còn phải để Diệp Phi ngưỡng mộ chúng ta”
“Con muốn anh ta biết răng Trần Tích Mặc con sẽ khiến anh ta nhận lại gấp mười lần, gấp một trăm lần vì đã làm con mất mặt và từ chối lúc trước”
Nghĩ đến sự tùy hứng trước kia, Trần Tích Mặc chẳng những không có chứt hối hận nào, ngược lại có cảm giác oán hận vô cớ.
Diệp Phi à Diệp Phi, trước đây anh coi thường tôi, nhưng tương lai tôi muốn khiến cho anh với cao không nổi.
‘Sau khi rời xa anh, tôi không những không cảm thấy thất vọng chán nản hơn nữa tôi còn có cuộc sống tốt hơn.
Anh chờ đến lúc bản thân mình hối hận đi.
Trần Tích Mặc nâng khuôn mặt xinh đẹp lên và cười quyến rũ.
“Đây cũng là lý do chính khiến con giật dây cậu Kim phụ trách một phái đoàn đến thăm Trung Quốc?”
Trần Thần Hi mỉm cười đứng dậy: “Nhưng lần này nó thật sự khiến mẹ mở mang tầm mắt, có thể cho mẹ biết thế nào là danh môn vọng tộc”
“Khi phái đoàn này đến Trung Quốc, mọi nơi nó đi qua đều được đối xử đãi ngộ theo tiêu chuẩn cao”
“Không chỉ có rất nhiều người ngày xưa đối với mẹ bỏ đá xuống giếng bây giờ thì đồn dập lấy lòng, hơn nữa còn để mẹ có thể nhìn thấy được rất nhiều người mà ngày xưa mẹ chỉ có thể ngước nhìn”
“Khi con và cậu Kim thành hôn, rất có thể khi mẹ trở về Trung Quốc, Diệp Phi đó còn phải kính nể mẹ ba phần”
Bà ta cầm ly rượu bước đến cửa sổ bãng kính trong suốt nhìn ra dòng sông đẳng xa, tưởng tượng ra khung cảnh vui vẻ Diệp Phí cúi đâu chào mẹ con họ “Mẹ, mẹ đánh giá quá cao Diệp Phi”
Trần Tích Mặc hơi ưỡn ngực: “Cũng đã đánh giá thấp cậu Kim”
“Cậu Kim có xuất thân là một thế gia có trăm năm lịch sử, giàu có, có địa bàn, có địa vị và súng ống”
“Đây không phải là thứ mà Diệp Phi người có địa vị cấp cao trong Vũ Minh có thể so sánh được”
“Hơn nữa, địa vị và thành tựu của Diệp Phi đều là do Vũ Minh ban tặng, trong khi cậu Kim là người có xuất thân cao quý, trời sinh đã mang trong mình dòng máu hào môn thế gia”
Khuôn mặt cô ta xuất hiện một nụ cười pha chút kiêu hãnh: “Cho dù có tên Diệc Phi cũng không thể so sánh được.”