Chương :
Trái tìm Lục Khanh chùng xuống…
“Tuấn Khanh, không phải anh muốn dùng xe, anh chỉ muốn hỏi..”
Diệp Phi nhẹ nhàng hỏi: “Cô Lục Khanh, đúng vậy là cô ta… cô ta muốn bắt tôi vào ngục, đây là ý của ai vậy, là của cậu sao?”
“Bất? Lục Khanh?”
Trịnh Tuấn Khanh nghe vậy thì lập tức nhảy dựng lên: “Anh Phi, không có chuyện đó đâu, tuyệt đối không có chuyện đó”
“Chúng ta là anh em, làm sao em có thể đâm anh một dao như vậy được?”
“Con tiện nhân kia hẳn là đang nói dối đó, gieo rắc bất hòa, anh tuyệt đối đừng nghe vu khống của cô ta”
Anh ta mang theo sát khí hừng hực: “Em lập tức tìm con tiện nhân kia ra giao cho anh”
Trịnh Tuấn Khanh nói xong thì cúp điện thoại, không lâu sau, di động của Lục Khanh lại rung lên bần bật Cô ta cúi đầu nhìn xuống,vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng, đó là số của Trịnh Tuấn Khanh.
Diệp Phi nở nụ cưc Cô cũng không trả lời cái này?”
Lục Khanh nghiến răng trả lời, cô ta không tin Diệp Phi và Viên Huy Hoàng có thể là anh em với nhau, nhưng Trịnh Tuấn Khanh lại chỉ là tài xế.
Sau khi điện thoại được kết nối, Lục Khanh nặn ra một nụ cười: “Chào cậu Trịnh…”
“Con mẹ nó!”
Trịnh Tuấn Khanh thô bạo ngắt lời cô ta: “Tôi mặc kệ cô đắc tội với Diệp Phi như thế nào, tôi cũng không quan tâm bây giờ cô đang ôm đùi ai”
“Tôi cho cô hai lựa chọn, một là quỳ gối trước mặt Diệp Phi nhận lấy cái chết, hai là tôi sẽ giết chết cả nhà cô”
Lục Khanh khóe miệng khô khốc, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta nhìn Diệp Phi hít sâu một hơi, xua tay để thủ hạ của mình cất đi khẩu súng ngắn, sau đó gian nan nói với Diệp Phi một câu “Diệp Phi, tôi xin lỗi”
Cô ta biết nếu muốn chuyện này hoàn toàn lắng xuống thì chỉ việc cút đi là chưa đủ, mà cô ta còn phải nhận được sự tha thứ của Diệp Phi.
Diệp Phi hỏi một đẳng trả lời một nẻo: “Cái gì? Không có quyền lên du thuyền?
Lục Khanh khế cản đôi môi đỏ mọng: “Diệp Sở, thực xin lỗi!
Diệp Phi rất có hứng thú: “Còn dám chống cự, giết ngay tại chỗ?”
Lục Khanh kêu lên: “Diệp Sở, thực xin lỗi”
Diệp Phi cười nhạt: “Nhất quyết sẽ không thỏa hiệp với tôi..”
“Bụp!”
Rốt cuộc Lục Khanh cũng không còn quan tâm đến thể diện gì đó nữa, hai chân mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Diệp Phi “Diệp Phi, tôi xin lỗi, tôi đã sai rồi”
Cô ta còn tự tát mình mười cái, sự uy phong lẫm liệt vừa rồi cũng đã biến đi dâu mất.
Lục Khanh cảm thấy vô cùng uất ức, vô cùng bất đắc dĩ nhưng cô ta càng rõ ràng hơn, cô ta không còn nơi nào để đi, không có được sự tha thứ của Diệp.
Vấn, không chỉ mình cô ta sẽ gặp xui xẻo mà ngay cả gia đình cô ta cũng sẽ phải chịu thiệt thòi Một Viên Huy Hoàng và Trịnh Tuấn Khanh, cùng nhau liên thủ để nghiền nát cô ta, còn dễ hơn nghiền nát một con kiến.
“AI Nhìn thấy cảnh này, không chỉ doanh nhân đầu trọc bị sốc mà Trần Tích Mặc thậm chí còn giữ chặt miệng để không cho bản thân hét lên.
Cô ta không ngờ đánh một con át chủ bài ra ngoài, chẳng những không dẫm chết được Diệp Phi mà còn bị Diệp Phi đánh cho răng rơi đầy đất.
Lục Khanh, một người quyền cao chức trọng, một nữ thần của vô số đàn ông phải quỳ gối trước mặt Diệp Phi, cầu xin anh ta tha thứ như một con chó.
Trần Tích Mặc cảm thấy rất khó chịu, tại sao rõ ràng là gia thế của Diệp Phi không bằng một gốc của Kim Văn Đô, nhưng vẫn có thể khiến cho Kim Văn Đô và Lục Khanh không làm gì được?