Chương :
Ai cũng biết Kim Văn Đô đang nổi cơn thịnh nộ bên trọng, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ trở thành mục tiêu trút giận của anh ta.
“Tất cả các người đều là đồ vô dụng”
“Không những không ngăn được Diệp Phi ngang ngược, tôi còn bị anh ta đánh gãy ngón tay vậy mà các người cũng không giữ được anh ta”
“Mọi người đều nói nuôi binh ba năm dùng một ngày, nhưng mà các người thì một phút cũng không dùng được”
Kim Văn Đô đều mắng mỏ và các thành viên chủ chốt có mặt: “Các người thật không biết xấu hổ khi nói rằng các người sẽ bảo vệ khách của mình. Ngay cả tôi cũng không thể bảo vệ được vậy thì làm sao các người có thể bảo vệ họ hả?
Anh ta thật sự hận sắt không thể mài thành thép, nếu không phải vì đau tay thì anh ta thật sự muốn tát mọi người vài cái “Cậu Kim bớt giận!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hắc La Sát ngồi trên xe lăn do dự, cuối cùng nhìn Kim Văn Đô rồi nói nhỏ: “Không phải chúng tôi không muốn hạ gục Diệp Phi, mà là bên kia đã có chuẩn bị mà đến, chúng tôi ứng phó không kịp, nếu cứ mạnh mẽ bất anh ta lại thì tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy hiếm lớn”
“Ngoài hơn tên thuộc hạ đi theo anh ta thì còn có con tàu đang bao vây bên ngoài, hơn hàng nghìn kẻ liều mạng đang thủ trên tàu”
“Nếu anh thực sự muốn sử dụng sát chiêu của chúng ta thì kết quả cũng chỉ có thế hai bên tốn hại”
“Chúng tôi chết cũng không sao nhưng chúng tôi lo lắng răng cậu Kim sẽ theo chúng tôi chịu tội, dù sao an toàn của anh là yếu tố số một của chúng tôi”
Hắc La Sát, người đã được xử lý vết thương đang phân tích ưu và nhược điểm: “ mạng sống của Diệp Phi cũng không đáng giá bằng cậu Kim”
“Hơn nữa, chúng ta đã tìm ra thân phận của anh ta, anh ta có chạy đẳng trời cũng không thoát, sớm muộn gì cũng phải trả giá”
Ánh mắt Häc La Sát sáng rực: “Chỉ cần cậu Kim cho chúng ta một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bãng cho anh!”
Một số người thân tín cũng gật đầu phụ họa cho Kim Văn Đô nghe, sau đó cùng nhau hét lên: “Rốt cuộc là anh ta có lai lịch gì?”
Hắc La Sát vừa ho vừa đái là con rể của Đường Môn.”
“Ý của cô là tôi đang bị một tên rác rưởi, vô dụng bất nạt?”
“Anh ta tên là Diệp Phi, một bác sĩ trung y, từng Trước khi Hắc La Sát nói xong, Kim Văn Đô đã thô bạo cắt ngang: “Anh ta có thể dẫn Viên Huy Hoàng, Trịnh Tuấn Khanh ra và ngăn chặn Nam Giang và dọa dẫm Lục Khanh, đây chính là chuyện mà một con rể hay bác sĩ Trung y có thể làm sao?”
Trước kia Kim Văn Đô luôn nhẹ nhàng tao nhã, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong phạm quyền quý, đối với Hắc La Sát cũng nhẹ nhàng nhưng hiện tại tất cả đều đã hoàn toàn thay đổi.
Ngoài những sự nhục nhã và chấn thương chưa từng có của anh ta ra còn có một thực tế tàn khốc là Hắc La Sát đã bị phế bỏ, bây giờ cô ta không còn xứng đáng để anh ta lưu lại thể diện.
“Anh ta có y thuật tốt và chữa lành cho rất nhiều người quyền quý, cùng với nền tảng của Đường Môn, anh ta có thể tích lũy cho mình một mạng lưới giao thiệp vô cùng rộng rãi”
Hắc La Sát chịu đựng cơn đau nhức do việc đứt gân cơ tay và mắt cá chân, khi nhìn về phía Kim Văn Đô, cô ta báo cáo từng câu từng chữ cho anh ta nghe: “Hơn nữa, anh ta đã gia nhập Vũ Minh, dựa vào sự xu nịnh nên đã có được vị trí tốt trong tố chức đó, điều đó cũng khiến người ta vô cùng kiêng ky”
Không phải là cô ta không biết chỉ tiết về thân phận của Diệp Phi, sở dĩ cô ta ba phải cái nào cũng đúng là vì bây giờ Kim Văn Đô chắc chẩn sẽ không muốn nghe chuyện Diệp Phi mạnh mẽ như thế nào.
Đối với Kim Văn Đô, anh ta tuyệt đối là càng muốn nghe sở dĩ Diệp Phi có thể ngông cuồng càn rỡ như ngày hôm nay là do anh may mắn.
Vì vậy Hắc La Sát cố tình che giấu sức mạnh của Diệp Phi, làm nổi bật chuyện Diệp Phi là mèo mù vớ phải cá rán.
Tất nhiên, cô ta cũng có một tư tâm, đó chính là khiến Kim Văn Đô cảm thấy rằng Diệp Phi chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, để Kim Văn Đô trắng trợn trả thù mà không kiêng dè gì cả.