Chương :
“Tôi sẽ sắp xếp để bác sĩ tốt nhất điều trị cho cô xem liệu có cơ hội hồi phục nào không”
“Không khôi phục được cũng không sao, tôi sẽ cho cô một tỷ để trôi qua nửa đời sau”
Anh ta đột nhiên vui vẻ trở lại: “Dù sao tôi cũng sẽ không đế cho anh hùng chảy máu, rơi lệ”
Hắc La Sát hơi cảm động: “Cảm ơn cậu Kim”
Đúng lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng bị gõ mở, một thanh niên tóc dài, mặt mũi sưng vù đi vào, trên tay cầm điện thoại di động: “Cậu Kim, cậu Uông từ Long Đô gọi điện thoại cho anh.”
Khi Kim Văn Đô đang nói chuyện điện thoại với Uông Kiều Sở, Diệp Phi đã ở trên một con tàu khác mời cụ ngoại ăn lẩu.
Bếp than cũ kỹ đun thành lấu gà vàng ươm, thịt bò thái mỏng, thịt cừu và rau xanh xanh đỏ đỏ khiến người khác có cảm giác thèm ăn.
“Nào, nào, nào, cụ ngoại, ăn lẩu đi, lẩu gà cực kỳ ngon, làm từ gà ta đấy”
Diệp Phí nhiệt liệt mời ba người cụ ngoại: “Ăn một bát, cả người đều ấm”
“Không thấy ngon miệng”
‘Vẻ mặt già nua của cụ ngoại nghiêm nghị: “Diệp Phi, mày đừng cố làm ra vẻ nữa, thẳng làm vua, thua làm giặc, mày muốn chém muốn giết gì thì cứ động thủ đi”
Dù vẫn tỏ ra mạnh mẽ, không chịu cúi đầu trước Diệp Phi nhưng thật ra trong lòng bà cụ đã hối hận từ lâu Nếu ngay từ đầu bà cụ đối xử tử tế với Thấm Bích Cầm và Diệp Phi thì nhà họ thấm không chỉ có hai loại trà thảo mộc”A Bà” và”Thái Bà”, mà còn có thể trở thành gia tộc hạng nhất ở Thiên Thành.
Đáng tiếc là bà cụ quá tự cao tự đại, đã khiến trà thảo mộc Thái Bà bay ra khỏi tay còn trà thảo mộc A Bà trong tay bà cụ cũng không ai đoái hoài đến.
Bây giờ thì cũng đã đến đường cùng rồi Mặt mày vợ chồng Thẩm Bảo Đông cũng xám như tro tàn, họ muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
“Cụ ngoại, tôi thành tâm mời bà bữa cơm này, dù sao tôi cũng chưa từng cùng bà ăn một bữa cơm trọn vẹn bao giờ”
Diệp Phí bình tĩnh cười nói: “Hơn nữa, đây cũng là tâm ý của mẹ tôi”
“Đừng chơi những thứ này với tao, là tao đem tiền đi mời Hợi Trư đại nhân và cũng chính tao là người yêu cầu ông ta giết chết cả nhà mày”
Ánh mắt cụ ngoại sắc bén nhìn Diệp Phi: “Mày đã nghe lời thú tội của tao rồi đó, bây giờ mày có thể giết tao rồi”
“Tao chỉ mong mày nế mặt mũi của mẹ mày mà cho ba người nhà bọn tao được chết một cách thoải mái”
Bà cụ thở ra một hơi dài: “Động thủ đi..”
“Cụ ngoại, bà thật sự không muốn hưởng thụ bữa cơm cuối cùng này sao?”
Diệp Phi vẫn giữ nụ cười trên môi: “Bà thuê sát thủ giết người, thật sự không còn đường sống rồi, chỉ có điều bất kể như thế nào thì tôi cũng muốn dùng máu của bà để giết người dọa khỉ”
“Nếu không thì sau này lại có người đánh chủ ý lên bố mẹ của tôi”
“Nhưng trước khi cho bà gieo gió gặp bão, tôi muốn bà cho tôi biết thông tin chỉ tiết về Hẻm Ô Y trước đã”
“Chẳng hạn như liên hệ của bà với Hợi Trư đại nhân, chẳng hạn như sự hiếu biết của bà về Hẻm Ô Y, Diệp Phi bày tỏ ý đồ của mình: “Đương nhiên, tôi cũng vô cùng hoan nghênh những manh mối khác của Hẻm Ô Y”
Cụ ngoại khịt mũi coi thường: “Sao hả, mày muốn trả trả thù Hẻm Ô Y?”
“Hẻm Ô Y đã năm lần bảy lượt muốn ặc dù tất cả đều đã thất bại còn bị tôi đánh chết nhưng bao nhiêu đó cũng còn lâu mới đủ.”
Diệp Phi bình thản nở nụ cười, nói: “Tôi không chủ động cho họ mấy cái tát, giáo huấn họ một chút thì trong lòng tôi luôn cảm thấy không công bằng”