Chương :
Cô ta vênh mặt lên: “Nếu như hôm nay anh không giải quyết cho xong chuyện này thì sau này chỉ sợ là sẽ phải trả cái giá càng lớn hơn mà thôi.”
“Dù sao cũng đã từng yêu nhau, tôi chân thành khuyên anh trước khi Trần thiếu phát hỏa thì hãy mau quỳ xuống và làm theo những gì anh ấy nói đi.”
Trần Thiên Thiên cũng yêu kiểu mà hừ máy tiếng: “Anh thật sự là không chọc nỏi Trần thiếu đâu.”
Có thể giao tình của anh với hội trưởng Hoàng cũng không tệ, có thể là thân thủ của anh rất tốt thế nhưng điều đó thì thế nào chứ?
Gia tài của Trần gia lên tới vài nghìn tỷ, phía sau lại còn có chỗ dựa vững chắc, Diệp Phi làm sao có thể chọc được cơ chứ?
Ban nãy Trân Thiên Thiên còn nhạy cảm phát hiện ra, trên thắt lưng vài tên vệ sĩ của Trần Lệ Dương còn có súng.
Điều này có nghĩa là Trần gia có đặc quyền ở Trung Hải.
Bảo Diệp Phi quỳ xuống?
Diệp Phi vẫy tay ngăn động tác của Hoàng Chấn Đông lại: “Anh mà cũng xứng sao?”
“Tiểu tử, thái độ gì vậy?”
Ánh mắt của Trần Lệ Dương lộ ra sự hung ác, trong ánh mắt xoẹt qua một tia ác ý: “Mày không hiểu rõ về năng lực của Trần gia thì có thể đi hỏi hội trưởng Hoàng.”
Hoàng Chấn Đông dựa sát vào Diệp Phi thấp giọng nói: “Trần gia cũng chẳng làm nên cái trò trống gì ra hồn cả thế nhưng gần đây đã tìm được chỗ dựa vững chắc lại còn có liên quan tới Qúa Giang Long nữa.”
“ĐiP Nhìn thấy Hoàng Chắn Đông khuyên nhủ Diệp Phi, Trần Lệ Dương dương dương đắc ý, vung tay lên chuẩn bị dẫn theo Viên Tĩnh các cô rời đi.
“Đứng lại, tôi nói cho anh đi rồi sao?”
Bỗng nhiên âm thanh không mang theo chút tình cảm nào của Diệp Phi vang lên.
“Khốn khiếp, mày đây chính là muốn chết sao?”
Trần Lệ Dương thật sự là đã tức giận lên rồi, chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, ánh mắt mang theo sát ý.
Đêm nay là nể mặt Hoàng Chấn Đông nên anh ta mới tạm thời không tính sổ với Diệp Phi, không nghĩ tới Diệp Phi lại ngông như vậy.
“Diệp Phi…”
Viên Tĩnh các cô ta cũng quở trách một câu: “Đầu anh bị ngập nước à?”
Người ta hôm nay đã không muốn cho anh mở mang kiến thức rồi vậy mà anh lại muồn tiền thêm một bước.
Thật sự là ép Trần Lên Dương tức điên lên thì cho dù là Hoàng Chấn Đông đi chăng nữa cũng sẽ không thể bảo đảm được cho anh đâu.
Trần Thiên Thiên bọn họ thấy một màn này cũng không khỏi cười lạnh.
Thật sự là muốn tìm chết mà.
Ban nãy Trần Lệ Dương xác thực là định đi rồi thế nhưng kết quả Diệp Phi lại muốn chọc vào Trần Lệ Dương.
Vẻ mặt của Hoàng Đông Cường hiện lên sự phức tạp, anh ta phát hiện ra Diệp Phi gan dạ hơn anh ta rất nhiều.
“Đã đập cho tôi một bình rượu, lại còn làm bẩn quần áo của tôi, quấy rày tới tâm tình dùng bữa của tôi.”
Diệp Phi nhàn nhạt mở miệng: “Qùy xuống, xin lỗi, bồi thường triệu, nếu không thì nằm xuống đây…”
Điên rồi! Đúng à điên thật rồi! Đây là những lời mà anh nên nói sao?
Viên Tĩnh với Trần Thiên Thiên các cô cảm thấy vô cùng hài hước.
“Tốt, rất tốt.”
Trần Lệ Dương vô cùng tức giận mà cười lên: “Bổn thiếu gia lần đầu tiên gặp được người ngông cuồng như vậy.”
“Hội trưởng Hoàng, cho dù đêm nay anh có thái độ gì đi chăng nữa thì người anh em này của anh tôi nhất định phải động tới cậu ta rồi.”
Trần Lệ Dương lạnh giọng ra lệnh: “Phé cậu ta.”
Ba tên vệ sĩ từ phía sau đi lên, đồng thời rút súng ra chỉ vào Diệp Phi.