Chương :
“Ăn trộm cái ông nội của mày!”
“Tao là người nước ngoài, tao là một người có trình độ cao, sao tao có thể lấy trộm ví của mày được?”
Thanh niên thắt bím tóc khí thế hùng hổ nói: “Tao nói cho mày biết, chỗ này là Cảng Thành, là khu tự trị, mày mau chóng cút về chỗ ở nông thôn ngu muội của mày đi”
“Cha mẹ của mày không dạy mày sao, người nước ngoài là người thượng đẳng nhất…”
Diệp Phi không nói nhảm nữa, thẳng tay tát cho người thanh niên đó một cái.
“Chát!”
Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã, thanh niên thắt bím tóc hét lên, ôm má ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hàng chục nam nữ đang xem trò vui đã lập tức nổ tung, họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào Diệp Phí rồi mắng mỏ.
“Người trẻ tuổi, tại sao anh lại đánh người? Ai cho anh quyền đánh người?”
“Vừa nhìn là biết người đến từ đại lực, Cảng Thành của chúng tôi đều là những người lịch sự, chúng tôi sẽ không bao giờ dã man như vậy…”
“Anh có biết chỉ vì cái tát của anh mà bao nhiêu người nước ngoài thất vọng không?”
“Anh đang ở trên chuyến bay của Cảng Thành động tay động chân, làm xấu đi hình ảnh của người Cảng Thành, xin lỗi, lập tức xin lỗi..”
Bảy, tám người đàn ông mặc vest và đi giày da buộc tội Diệp Phi và hàng chục thanh niên lồ đen đã xắn tay áo lên để chuẩn bị thu thập Diệp Phi.
Cũng có một số người phụ nữ đỡ người thanh niên thắt bím tóc lên, vẻ mặt xót xa muốn khóc.
Cùng lúc đó đôi lông mày dựng thẳng lên, căm tức nhìn Diệp Phi, một người đàn ông chân đất như anh ta dựa vào cái gì để đánh người đàn ông thân sĩ nước bạn?
Diệp Phi cười lạnh: “Anh ta trộm ví tiền của tôi, còn cản ngược lại tôi một cái tôi chỉ trừng phạt anh ta một chút thôi, như vậy cũng không được sao?”
Một người đàn ông trung niên đeo kính ngẩng cổ lên: “Chúng tôi không nhìn thấy anh ta trộm ví tiền, chúng tôi chỉ thấy anh đánh người, vô pháp vô thiên”
Một người phụ nữ mặc váy ngắn cũng hét lên: “Đúng, chỉ có anh đánh người chứ không có người nào trộm đồ ở đây cả, anh đừng có vu khống cho người da đen này”
Những người khác cũng cười lạnh: “Nhìn anh da đen nhìn vô cùng tài giỏi và có khí chất phi phàm, làm sao có thể ăn trộm ví tiền của một người chân đất như anh được”
Phi bỏ qua cảm xúc hỗn loạn của đám đông, đẩy một vài người ra, sau đó kéo thanh niên thất bím tóc đang được hỗ trợ, dùng tay trái cướp lấy cái bóp trong tay của anh ta ra.
Giấy chứng minh trong bốp chính là của Diệp Phi Một kẻ ngu ngốc cũng có thể biết ngay rằng thanh niên thắt bím tóc chính là một tên trộm.
Trong khoang máy bay lập tức im lặng trở lại.
Mấy chục người có mặt tại đó cũng lập tức đỏ mặt.
Chỉ có điều phụ nữ mặc váy ngắn lại nhanh chóng hét lên lần nữa: “Vậy thì sao?”
“Coi như là người đàn ông da đen này không cẩn thận cầm nhầm đồ của anh thì anh cũng không có tư cách đánh mắng anh ta!”
“Chẳng lẽ kẻ trộm không có tôn nghiêm hay sao? Chẳng lẽ anh có thể tùy tiện đánh mắng kẻ trộm à?”
“Anh cho rằng đây là quê hương của anh, anh có thể tùy tiện đánh người hay sao?”
“Đây là xã hội pháp trị, anh nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý!”
Một đám người đổi trắng thay đen tiếp tục chửi bới Diệp Phi.
Thanh niên thắt bím tóc cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Diệp Phi.
“Một lũ ngu ngốc”
Diệp Phi liếc nhìn người phụ nữ mặc váy ngn, sau đó cười lạnh một tiếng: “Muốn tôi cho các người một lời giải thích? Các người là ai chứ?”