CHương :
Mấy người giúp việc thấy Viên Thanh Y đối xử tốt với Diệp Phi như vậy thì ánh mắt của họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao từ trước đến nay Viên Thanh Y vẫn luôn rất lãnh diễm, hiếm thấy bà ta dịu dàng như gió xuân như vậy.
“Bà khách sáo quá, trước tiên chúng ta đừng nói mấy lời này nữa”
Diệp Phi cười vui vẻ vung tay: “Không phải bà nói tình hình của Hội trưởng Tưởng đã chuyển xấu rồi sao? Đưa tôi đi gặp ông ấy trước đi”
‘Viên Thanh Y nở nụ cười xinh đẹp: “Buổi sáng có người châm cứu một lần rồi, tuy rằng tình trạng không có cải thiện, nhưng tạm thời ổn định. Anh có muốn nghỉ ngơi trước không?”
“Không cần”
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Sau khi gặp Hội trưởng Tưởng thì hãy nghỉ ngơi”
“Được rồi, mời đi hướng này”
Viên Thanh Y cũng không còn khách sáo nữa, đưa tay mời Diệp Phi đi vào.
Diệp Phi đi theo bà ta đến phòng của Hội trưởng Tưởng.
Không lâu sau, Diệp Phi bước vào một phòng ngủ lớn trên tầng hai Cửa ra vào đều thông gió, có quạt hút, điều hòa chậm rãi thổi, nhưng khi Diệp Phi vừa bước vào đã cảm thấy ớn lạnh.
Một cảm giác ớn lạnh như đáy quan tài.
Sau đó Diệp Phi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang năm trên giường lớn.
Khuôn mặt gầy hóp, miệng và mũi đen, mắt trũng sâu, năm bất động dưới lớp chăn bông Nếu không nhờ phần ngực vẫn phập phồng lên xuống, Diệp Phi sẽ nghĩ đó là một cái xác.
Nhưng không biết tại sao, Diệp Phi lại cảm thấy trong cơ thể như xác chết này trào dâng một sức sống.
Nó giống như đang ẩn chứa một sức mạnh có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
‘Viên Thanh Y thấp giọng nói một câu: “Diệp Phi, bây giờ ông ấy đang hôn mê, cho dù gọi thế nào cũng không thể tỉnh lại được”
Giọng điệu của bà ta có một chút buồn, nhưng trong đó chất chứa nhiều nhất đó chính là sự tuyệt vọng sau con tê dại “Để tôi xem một chút”
Diệp Phi ngồi xuống bên giường, đưa tay bắt mạch cho Hội trưởng Tưởng.
Anh vừa nắm lấy cổ tay Hội trưởng Tưởng thì mắt anh đã rơi vào ngón tay đang đeo nhắn ngọc thạch của ông ta.
Diệp Phi hỏi: “Ai đã tặng chiếc nhẫn ngọc này cho Hội trưởng Tưởng?”
“Chiếc nhẫn này là do Đế Vương Lục làm, mấy năm trước Miêu Kim Qua đã tặng cho Hội trưởng Tưởng làm nhãn..”
Viên Thanh Y giải thích: “Hội trưởng Tưởng rất thích nó. Ông ấy đã đeo nó suốt mấy năm nay. Sao vậy, chiếc nhẫn này có vấn đề?”
“Vùt Ngay khi bà ta vừa nói xong, Hội trưởng Tưởng đã ngồi thẳng người, hai mắt trũng sâu, một tay nắm lấy cổ họng Diệp Phi…
Cái gì?
Nhìn thấy Hội trưởng Tưởng nắm lấy cổ mình, sắc mặt Diệp Phi khẽ thay.
đổi, dịch chuyển thân thể ngay lập tức.
Gần như khi vừa rời giường, lòng bàn tay của Hội trưởng Tưởng đã nhào đến.
Ác liệt và nóng rực Khi nhìn thấy cảnh này, theo bản năng Viên Thanh Y kêu lên thất thanh: “AI”
Rõ ràng là bà ta không ngờ rằng Hội trưởng Tưởng, người đang hôn mê sâu như vậy lại đột nhiên ngồi dậy và tấn công người ta.
“Cẩn thận!”