Chương :
Lòng bàn tay tiếp tục va chạm vào nhau phát ra âm thanh trầm đục.
Diệp Phi không thể nào hạ đòn hiểm được, nhất thời không khống chế được nên chỉ có thể hóa giải đòn tấn công của đối thủ.
Kết quả là lòng bàn tay của anh nhanh chóng đỏ lên, xuất hiện thêm một vài vết phồng rộp.
Nhưng mà điều này cũng khiến trái tim Diệp Phi chấn động, anh nhớ mình đã cảm nhận được hơi nóng như thế này trên cơ thể của ai rồi.
Tô Tích Nhi.
Khi Đường Nhược Tuyết đưa Tô Tích Nhi đến tìm Diệp Phi để chữa trị, Tô.
Tích Nhi cũng có biếu hiện nóng bỏng như thế này.
Dường như cơ thể không ngừng bị thiêu đốt bởi những ngọn lửa.
Điều này khiến trái tim của Diệp Phi chấn động, anh đã có một suy đoán sâu sắc hơn.
“Giết”
Hội trưởng Tưởng đột nhiên gầm rú một tiếng, không dùng nắm đấm để công kích nữa mà ông ta vươn tay phải ra định bóp cổ Diệp Phi.
Diệp Phi nghiêng đầu sang một bê để tránh đi Hội trưởng Tưởng đột nhiên quét chân sang, “Hộ”
Diệp Phi lùi ra xa, rồi đột ngột phóng về phía trước, vung một nằm đấm cứng ngức sang.
Sấm rền chớp giật!
Đấm ra một quyền, cứng đối cứng.
“Ầm”
Hai nắm đấm va vào nhau trên không trung phát ra âm thanh chát chúa.
Hội trưởng Tưởng gắt gao lùi về sau ba bước, suýt nữa ngã ngửa.
Cú đấm của Diệp Phi khác với lần trước, bề ngoài có vẻ là một cú đánh thẳng nhưng lực lại hướng xuống khiến Hội trưởng Tưởng mất trọng tâm cơ thể.
Điều này khiến ông ta trở nên hồn loạn, cánh tay tê dại đến mức khó có thể vươn lên lần nữa.
Diệp Phi cũng lùi lại nửa bước, nhe răng trợn mắt mà thổi nắm đấm Hội trưởng Tưởng lại phản công, ông ta vụt một cái đã đến trước mặt Diệp Phi đồng thời tung ra một cú đấm.
Diệp Phi dùng hai tay chặn cú đấm của đối thủ, cơ thể lùi về phía sau vài mét.
“Vù vù vi Gần như cùng một lúc, Viên Thanh Y làm ra một cái thủ thế, một vài sợi dây đã quấn quanh thân trên của Hội trưởng Tưởng.
Hội trưởng Tưởng nắm lấy sợi dây và lắc cánh tay của pong ta, một số vệ sĩ của nhà họ Viên không tránh được nên bị đánh ngã xuống đất, vô cùng chật vật.
Sau đó, Hội trưởng Tưởng nắm lấy ba sợi dây và gầm rú vung vẫy dây thừng.
Sợi dây từng như cái võng đảo qua đảo lại, Diệp Phi và những người khác theo bản năng ngả người về phía sau.
Sợi dây quét ngang gò má họ.
“Ầm”
Các đồ vật xung quanh bị cuốn theo, âm thanh vỡ vụn vang lên khắp phòng khách, trên tường có rất nhiều vết nứt, bột rơi xuống đất và bụi bay tung tóe.
“Rầm, rầm, rầm!”
Trút hết sức lực, Hội trưởng Tưởng giống như dã thú cưồng nộ, sợi dây mạnh mẽ đung đưa, lần lượt để từng vết đổ vỡ, nhìn thấy mà giật mình.
Những đồ đạc trong nhà cũng vỡ vụn ra từng mảnh, như thế chúng bị máy ủi đè bẹp.
Hội trưởng Tưởng thế như chẻ tre, giống như dã thú mất trí không biết mệt, đánh những người vệ sĩ và người giúp việc của nhà họ Viên văng đầy đất.