Chương :
Đường Ngôn Khê tức giận đến mức suýt chút nữa giậm chân, tên khốn này nói chuyện kiếu gì vậy? Thực sự sự không biết trời cao đất dày mà.
Bàng Tráng cười gắn một tiếng: “Xem ra tao không cho mày thấy chút máu thì mày không biết vị trí của mày ở đâu rồi”
Lục Khôn xắn tay áo mảng: “Cậu Bàng, tôi đã sớm nhìn tên chân đất này không vừa mắt rồi, chúng tôi giúp anh đánh anh ta”
Đường Ngôn Khê vội vàng đứng trước mặt Diệp Phi: “Bàng Tráng, cho tôi một chút mặt mũi..”
“Ngôn Khê, nó chửi tôi thế này, nếu tôi buông tha cho anh ta, tôi còn biết cảm mặt vào đâu?”
Bàng Tráng đẳng đăng sát khí: “Em đừng lo lắng về chuyện này, nếu dì của em có trách thì anh sẽ gánh…”
“Wow, Tử Thất đến rồi Lúc này không biết ai đã hét lên.
Đường Ngôn Khê và Lý Mạn Nhi vô thức quay đầu lại.
Diệp Phi cũng nhìn sang, chỉ thấy một cô gái có vóc người cao gây đang đứng ở lối vào.
Một thân Chanel, một chiếc Patek Philippe và một cặp kính râm đen thế hiện sự sành điệu và thể hiện gia cảnh giàu có của cô.
So với vẻ xinh đẹp của Lý Mạn Nhi và Đường Ngôn Khê, Hàn Tử Thất có nét lạnh lùng và mạnh mẽ.
Lý Mạn Nhi kéo Bàng Tráng: “Tử Thất đến rồi, tạm thời anh đừng có làm loạn nữa”
Bàng Tráng hiển nhiên cũng sợ Hàn Tử Thất, ngoài xuất thân giàu có của Hàn Tử Thất, còn có tin đồn rằng cậu Long đang có hứng thú với Hàn Tử Thất Vì vậy, anh ta nhìn Diệp Phi mấy lần sau đó buông nảm đấm ra: “Thắng nhãi, tao tạm thời tha cho mày một cái mạng”
Đôi mắt của anh ta đây vẻ oán độc, sau đó anh ta lộ ra một nụ cười xấu xa: “Chỉ có điều mày tránh được ngày hôm nay, nhưng không thể nào tránh được ngày mai”
Vào lúc này, Lý Mạn Nhi và Đường Ngôn Khê đã đi ra nghênh đón: “Tử Thất, hôm nay cậu là chủ tiệc nhưng lại là người đến muộn nhát, chút nữa cậu phải tự phạt một chén”
Hàng chục cô gái duyên dáng quyến rũ với nụ cười rạng rỡ đi t Bàng Tráng và Lục Khôn cũng dùng ánh mắt nóng rực chào đón cô ta.
Hàn Tử Thất tháo kính râm ra, cười điềm đạm: “Xin lỗi, ở nhà đã xảy ra chút chuyện, lát nữa mình sẽ tự phạt một chén”
Sau đó, cô ta lịch sự chào hỏi mọi người, không nặng cũng không nhẹ, không xa lạ nhưng cũng không dễ gần.
Cuối cùng, Hàn Tử Thất nhìn Diệp Phi hỏi: “Đây là?”
“Diệp Phi”
Trước khi Đường Ngôn Khê kịp giới thiệu, Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Một thăng nhóc đến từ nông thôn theo Đường Ngôn Khê đi ăn cơm”
Hàn Tử Thất nghe xong liền sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên một tia hứng thú, cảm thấy Diệp Phi có chút thú vị Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Ngôn Khê nóng bừng, cô ta cảm thấy Diệp Phi làm mình xấu hố.
Bàng Tráng chế nhạo: “Không phải chỉ đến ăn một bữa cơm thôi sao, anh ta còn không có quà sinh nhật, mặt dày hơn tường thành”
“Bàng Tráng, đừng nói vậy, người đến là khách, bạn của tôi, cũng chính là người mình”
Hàn Tử Thất ngăn cản Bàng Tráng đả kích, sau đó rất tự nhiên hào phóng đưa tay ra: “Tôi tên là Hàn Tử Thất, rất vui được gặp anh”
Đây là người đầu tiên bắt tay Diệp Phi.
Diệp Phi đáp: “Rất vui được gặp cô”
“Được, hôm nay là sinh nhật tôi, cũng chính là năm tuổi của tôi, mọi người muốn ăn gì, uống gì thì cứ việc gọi”