Chương :
Gương mặt của Bàng Tráng bị đánh tới mức sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, nhưng không dám phản kháng. Vì hắn biết lần này hản đã gây ra họa lớn, nếu Trần Hạo Đông không cứu hắn, hắn nhất định sẽ chết.
“Anh Đông, em thật sự không cố ý”
Bàng Tráng lên tiếng cãi lại: “Là Phác Đại Kiệt động dao trước, đầu óc em nóng lên mới phản đòn lại theo bản năng, không ngờ lại giết chết anh ta”
Lục Khôn và Lý Mạn Nhi cũng gật đầu như gà mổ thóc: “Không sai, là chúng ra tay trước, lấy dao ra trước, chúng tôi chỉ phản kích”
“Con mẹ nó tao quan tâm ai động dao, ai ra tay trước à?”
Trần Hạo Đông mở cúc áo: “Tao chỉ biết là hiện tại Phác Đại Kiệt đã chết, toàn bộ tập đoàn Nam Quốc sắp nổ tung”
“Hàng ngàn người đã biểu tình yêu cầu chính phủ bắt tên hung thủ là mày”
“Hội trưởng Hoàng của Thương hội Nam Quốc cũng tạo áp lực với tao, nếu không giao mày ra, bọn họ sẽ nhắm vào tao để trả thù”
“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đánh nhau với Phác Đại Kiệt thì được, nhưng đừng làm nó chết”
“Người còn sống thì có rắc rối đến đâu, hai bên cũng có thể ngồi xuống trao đối, nhưng người chết thì sẽ phải nợ máu trả bằng máu, hiểu chưa?”
Anh ta thật sự hận không thể bắn chết Bàng Tráng.
Anh ta không sợ tập đoàn Nam Quốc, con ông cháu cha nhà họ Phác, vì với anh ta chúng cũng không tạo ra sự uy hiếp gì đáng kể, nhưng năm chữ đệ tử Phác Trường Bạch thì có.
Trần Hạo Đông rất lo lắng Phác Trường Bạch sẽ nương theo chuyện Phác Đại Kiệt chết mà phái người vào cảng, trắng trợn bành trướng thế lực của mình.
Mấy năm này, người Hong Kong lộng hành, nên nếu để Phác Trường Bạch cử cao thủ đến, thì sớm muộn gì hai bên cũng sẽ xảy ra xung đột lợi ích.
“Anh Đông, em biết lỗi rồi, em thật sự sai rồi”
“Nhưng Phác Đại Kiệt đã chết, dù có xin lỗi thế nào cũng vô dụng, hy vọng anh có thể cứu em”
Bàng Tráng không ngừng dập đầu với Trần Hạo Đông: “Giúp em một lần cuối cùng thôi”
Hắn bây giờ còn không dám xuống thuyền, chỉ cần hẳn rời khỏi Alisa thì người Hong Kong nhất định sẽ chém hẳn thành trăm mảnh.
“Giúp mày, mày bảo tao giúp mày thế nào?”
Trần Hạo Đông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một cước đá văng hẳn.
“Thương hội Nam Quốc đã gọi điện thoại tới rồi, trước trưa mai không giao mày ra thì bọn họ sẽ san bằng Alisa”
“Tuy tao không sợ bọn họ, muốn giết chúng càng nhiều càng tốt, nhưng vì mày đã đắc tội với tập đoàn Nam Quốc, tình hình rất bất lợi”
“Bất kể là cổ đông hay là cậu Long, tao cũng không thể giải thích với bọn họ”
Trần Hạo Đông ngồi lại vị trí của mình: “Tao nghĩ mày đi tự thú đi, nói không chừng cảnh sát có thể giữ lại một mạng cho mày”
“Anh Đông, anh không thể buông bỏ em được”
Bàng Tráng vội vàng lắc đầu: “Em không thể tự thú, dù người nhà họ Phác không lẻn vào trong tù giết em, thì cảnh sát cũng sẽ chém em thành trăm mảnh”
Trong vài tháng qua, hắn đã đối đầu với cảnh sát, đập phá cướp bóc, đâm người bằng ô tô, tên hắn sớm đã được đưa vào danh sách đen rồi “Anh Đông, xin anh cứu lấy em, chỉ cần anh có thể cứu em, em nguyện ý dâng tài sản nhà họ Bàng cho anh!”
“Mặc dù không nhiều, nhưng cũng có vài tỷ, chỉ hy vọng anh có thế bảo vệ chúng em”
“Lý Mạn Nhi và Lục Khôn cũng nguyện ý trả bất cứ giá nào”